80s toys - Atari. I still have
Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326944

Bình chọn: 7.00/10/694 lượt.

y đi đường mạnh giỏi.

Cái đầu hói đã khuất sau lan can rồi mà tôi vẫn chưa nhúc nhích khỏi bậc cầu thang. Tự dưng bị mang tiếng là kẻ trấn lột của một thằng nhóc lớp 10, không shock sao nổi.

Mà lại xoay quanh một cái tên đáng ghét.

– Hoàng Phục Hy! Cậu chết với tôi.

Bàn gần cuối lớp 11A5.

Ngân đưa tay lên ngoáy vào lỗ tai.

– Hùng, ông có nghe thấy con gì nó kêu không?

Hùng nhăn trán, vểnh tai nghe ngóng rồi kết luận.

– Đúng là có con gì đó thật, nghe như kiểu lưỡi nó bị thụt vào trong. Chậc, thảm thương quá.

** ** ** **

Vừa nhác thấy bóng nhóc Hy đang bước ra cổng trường, cơn giận của tôi lại bùng lên.

– Phục Hy! Ra đây nói chuyện một lát.

Thằng nhóc thấy tôi cười toe toét, ra hiệu cho đám bạn về trước. Mà thực tình, Phục Hy trông sáng láng là vậy mà lại làm bạn với mấy đứa nhìn đến buồn cười: một nhóc lùn tìn đã từng bị tôi hiểu nhầm là học sinh cấp một, nhóc còn lại chẳng hiểu sao để dính cả vết bút bi trên vai áo àm không chịu giặt.

– Chị đợi em có chuyện gì?

Dường như không chỉ có Phục Hy thấy tò mò, mà cả mấy thằng nhóc lớp thập thò lớp nó cũng phân vân không biết nên ở lại hay đi. Tôi “gửi” cho tụi nó một cái trừng mắt, tức thì cả đám vòng tay lại chào rồi cuốn gói đi thẳng.

Lần đầu tiên thấy cái uy của Anh Thư Tỉ Tỉ được việc.

Tôi quay sang Phục Hy, cái mặt nom mà thấy ghét.

– Đi ra chỗ khác nói chuyện – nói rồi tôi núm áo nó kéo ra ngoài.

Con đường nhỏ bên hông trường bị một cây tùng bách gốc to tán rộng, thường là nơi bọn nhóc kéo ra trốn giám thị mỗi khi trốn học. Nhưng hôm nay cái cây có nhiệm vụ cao cả hơn khi là nơi tôi xử thằng nhóc lớp 10.

– Hic, sao hôm nay chị hình sự thế? – Phục Hy dựa vào cây tùng, nhìn tôi phán xét. Giọng điệu thì phụng phịu trong khi cái mặt tươi rói.

Tôi lừ mắt:

– Tại vì mới bị gán thêm cho cái tội trấn lột cái này từ một thằng nhóc lớp 10 nên mới thế. Cậu có biết thằng nhóc đó là ai không để tôi xử lí cái?

Phục Hy nhìn chiếc điện thoại trên tay tôi, cười khoái trá.

– Em chỉ định giúp chị thôi mà. Chẳng phải hiệu nghiêm rồi sao.

Tôi đưa tay nhéo tai trái của Phục Hy. Ngón cái chạm vào mặt chiếc khuyên tai lạnh buốt.

– Còn già mồm nữa à? Cậu biết tôi và Anh Thư Tỉ Tỉ là một cặp song sinh mà im hơi lặng tiếng từ đầu đến cuối, lại còn giả vờ này nọ. Thế mà gọi là giúp.

– Kì thực em cũng mới chỉ phát hiện ra sau cái lần đụng nhau. Em cũng ngạc nhiên lắm chứ chị tưởng, tự dưng lại có bản sao nữa của người đâng truy đuổi không lo sao được.

– Không phải là bản sao. Mà nói lại lần nữa, tôi chưa bao giờ thích cậu cả.

Dù có nói cả trăm lần câu này đi nữa thì có vẻ Phục Hy vẫn cứ thích nhắc lại chuyện cũ, còn tôi vẫn cứ đỏ mặt.

Nét bất ngờ hiện lên trên khuôn mặt thanh tú của cậu nhóc nhanh chóng bị chuyển qua xấu hổ.

– Té ra chị biết cả rồi. Em cũng nghi nghi. Cái hôm Anh Thư kéo chị đi chắc đã nói hết tất cả.

– Hừ, Anh Thư họa có khùng mới đi nói ra người mình thích là một thằng nhóc. Là tôi hỏi Thanh Phong mãi mới ra đấy. Cái tên đáng ghét. Mãi đến lúc người ta sắp phun ra đến nơi mới chịu nói.

Nghe tôi mắng tên Phong, tức thì mắt Phục Hy sáng rỡ:

– Ra chị cũng gây hiềm khích với Thanh Phong à? Chị với em làm đồng minh được rồi đấy.

Tôi giơ nắm đấm lên dọa nạt. Dù có đánh nhau thua thằng đại ca khối 10 này thì ít nhất tôi cũng có thể làm cho nó sưng một bên mắt ấy chứ.

– Ai thèm làm đồng minh với nhóc. Cả hai tên con trai đều cùng một ruột, suốt ngày gây chuyện làm tôi đau cả đầu.

Trong khi tôi vò đầu bứt tóc không để ý, Phục Hy đứng thẳng người dậy, lấy tay xoa đầu tôi như an ủi một đứa nhóc. Chỉ tức nó cao hơn mình, không thì tôi đã “ăn miếng trả miếng rồi”.

– Chậc, chị em gái mà chẳng giống nhau gì hết, chuyện của em đã đành mà cả chuyện của Thanh Phong cũng vậy.

Câu nói lấp lửng của cậu nhóc lại kích thích trí tò mò của tôi.

– Chuyện của tên Phong là gì vậy? – Tôi chớp mắt.

Nhóc Hy nhìn tôi cảnh giác rồi cười ma mãnh.

– Cái này chị tự tìm hiểu đi. Chẳng phải chị tài moi móc thông tin lắm sao.

Phục Hy cười rồi chạy biến qua đường lớn lúc vừa kịp đèn xanh, để lại tôi mắc kẹt trước dòng xe ào ào, đành ngậm ngùi “giậm chân tại chỗ”.

– Cái thằng nhóc vô lễ này. Chờ đấy tôi sẽ cho cậu nếm mùi.

Chương 4

Đã hai ngày không phải gặp hai tên con trai rắc rối kia. Khổ nỗi đó lại là hai ngày tôi phải kiểm tra bù đầu. Tuần sau còn có thêm một bài kiểm tra Văn nữa. Nếu không cố gắng vớt vát lại có lẽ tôi năm sau tôi phải học chung lớp chương trình với nhóc Hy mất. Mà chỉ riêng nghĩ đến việc ở cùng khối với nó, sát lớp bên cạnh là tôi đã thấy nổ đom đóm mắt rồi.

– Tao muốn như mày mà chẳng được đây này – Ngân chép miệng khi nghe tôi than thở.

– Mày nói thì ngon lắm. Vậy mà kì kiểm tra nào cũng không cho tao có cái mở bài. Hừ. Vô đầu đề mà đã giống bài thằng Hùng rồi thì còn làm ăn được gì chứ.

– Ai bảo mày với nó kiếm sách cùng một lò chi.

Con nhỏ này nói dễ nghe. Người ta nói “tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa”. Không riêng gì tôi và thằng Hùng mà có ối đứa chép văn mẫu đấy chứ. Vì thế tôi mới phải lục tung hiệu sách cũ, lôi ra cuốn “Làm văn” từ đời