
Cái này mà cũng phải đặt hàng á? Làm phách vừa thôi chớ, ra chợ mua cả năm thiếu gì.
Đấy là trong đầu tôi nói thế thôi. Còn sự thật thì… thánh bảo cũng chẳng dám lộ cái quê mùa ra.
– Thế con tính mua những món gì để bác còn chuẩn bị? – Bà An vẫn chưa tha cho tôi.
– Chắc để đến khi đó rồi tính ạ.
Tôi nói rồi kéo cái ghế ở góc, xa nhất trong tất cả 6 cái ghế.
– Này chỗ chị ở trên kia kìa – Quyên giật cái tay cầm ghế khỏi tay tôi, lại thêm một cái nhìn dị dạng. Con bé này, nếu không phải tôi mới quen thì đã cho nó một trận.
Tôi lại cái ghế mà Quyên chỉ. Lúc nhận ra mình ngồi đối diện với cái trán hói, ý lộn, với ba; tôi xém giật mình rớt xuống ghế.
– Nào ăn đi con – Ba tôi lên tiếng “khai mạc” bữa cơm.
– Dạ mời ba, mời bác,.. mời em.
Nghĩ lại vẫn thấy hố. Sao mình phải mời con nhóc khó ưa đó nhỉ. Chỉ tại không biết Anh Thư có làm như thế bao giờ không.
– Chị chẳng bao giờ mời em – Nó lại ngó lom lom tôi, chẳng thèm động đến cái đũa.
– Hì hì – tôi cười trừ với mọi người – hôm nay chị hiền mà.
Rôi không để nó kịp nói thêm câu nào, tôi gắp đầy thức ăn vào bát của nhỏ Quyên, không quên tống một cái râu mực thiệt bự vào miệng nó và nói gằn từng từ.
– Ăn-đi-em.
Tất nhiên trước con mắt của ba và bác An, tôi là người cực kì dễ thương và biết quan tâm đến mọi người ấy chứ.
Nhỏ Quyên nhìn tôi trợn tròn mắt nhưng chẳng thể nói nổi câu nào. Ít ra thì nó cũng biết sợ rồi.
– Chà, về nhà thấy con thế này, ba cảm thấy rất vui.
Nói rồi ông gắp cho tôi một miếng sườn kho. Cảm giác cơm ngon hơn hay vì ăn cùng ba thế nhỉ. Đúng rồi, mình cũng phải gắp lại cho ba chứ.
– Ba, ăn cái này đi – tôi gắp miếng râu mực vào bát ông.
– Ơ…
Ba tôi hơi khựng lại. Bà An vội vàng gắp miếng râu mực ấy sang bát mình. Lần này thì đến lượt tôi ngạc nhiên. Bà ấy chỉ là người giúp việc, sao dám gạt bỏ tình cảm tôi giành cho ba như thế.
– Ba con không thích ăn mực mà.
– Nhưng con rất thích…
Tôi định nói là cha con thường có sở thích giống nhau nhưng đã kịp dừng lại kịp thời. Con gái mà không biết ba mình kiêng món gì thì thật là…
– Ừ, con thích nên ăn nhiều vào. Món này làm cho con mà – ba tôi cười hiền lành. Có thế chứ. Nếu không thì tôi chẳng biết gỡ nguy cú này sao.
Tôi cười rồi tiếp tục cầm đũa. Bên cạnh, nhỏ Quyên mới nuốt xong miếng râu mực, lại ngó tôi.
Hừ, được lắm. Chị chỉ cần ở đây 2 ngày thôi là xử lí nhóc được rồi.
Phần còn lại của bữa cơm diễn ra suôn sẻ hơn nhiều. Ít ra thì tôi im lặng ăn cơm và chẳng hớ thêm cú nào nữa.
Ba vừa đặt đũa xuống, tôi lăng xăng lấy đồ tráng miệng trên kệ đặt trên bàn. Ba nhìn tôi rồi nói:
– Chà, con suy nghĩ lại chuyện đó rồi chứ Anh Thư?
– Chuyện gì hở ba? – Tôi ngồi xuống rồi tiếp tục cầm đũa lên và một miếng cơm to tướng. Thật tình giả bộ làm le vậy thôi chứ đang bữa cơm mà đứng dậy ăn mất cả ngon.
– Thì cuối năm sau, con học xong cấp ba rồi… cưới.
Phụt!
– Ba nói cưới là sao?
Ôi god! Mình vừa làm gì thế này?
Câu hỏi vừa rồi thật là ngu ngốc. Hỏi lúc này thì làm sao ba tôi trả lời được. Ba đang mắc kẹt với đống cơm tôi vừa phun vương vãi khắp phần bàn trước mặt (ngồi đối diện mà), trên áo và cả trên miếng đông xương ông đang cầm trên tay chưa kịp đưa lên miệng.
Có cái gì cong cong trên má có phải là râu mực không nhỉ.
– Ghê quá đi.
Quyên là đứa lên tiếng đầu tiên, nó nhìn tôi đắc thắng, nhe hàm trên ra. Bà An vẫn bất ngờ chưa nói được câu nào. Tôi vội đứng dậy.
– Con… con xin lỗi. Để con đi lấy khăn cho ba.
– Thôi khỏi – Ba tôi giơ tay lên rồi đứng dậy – con cứ ăn và… suy nghĩ cho kĩ đi. Cái này ba tự xử lí cũng được.
Sau đó ba đi vào phòng tắm ngay phía sau nhà bếp còn tôi ngồi như ghim mông vào cái ghế, hai tay úp lên mặt chẳng ăn thêm được miếng nào.
Ôi! Bữa cơm ấm cúng bị mình biến thành cái gì thế này?
Nhưng cũng tại ba cả. Ông ấy nói cưới là sao?
Tôi đứng bật dậy. Cái Quyên lại thêm cú giật mình. Muốn đi giờ cũng khó, phải dọn cái đống hổ lốn mình vừa gây ra này sao?
Chắc thấy tôi nhăn nhó nhìn cái bàn “tanh bành” nên bà An cuối cùng cũng “tìm thấy tiếng nói” của mình.
– Cháu cứ lên nghỉ trước đi. Bác rửa chén. Còn cái đó… con dọn nhá Quyên.
– Sao lại là con? – Con nhỏ ré lên trong khi tôi cười khoái chí, không quên tặng cho nó một nụ cười trước khi biến lên lầu.
Điện thoại! Điện thoại! Điện thoại!
Cuối cùng cũng tìm thấy cái điện thoại trong cặp đi học. Tôi vội vàng bấm số gọi cho Anh Thư. Phải tìm hiểu cái vụ “học xong cấp ba rồi cưới” này là sao.
Đáp lại cơn nóng lòng của tôi là những tiếng tút dài vô vọng. Hừ. Từ cú điện thoại lè nhè hôm bữa, tôi vẫn không liên lạc được cho Anh Thư. Chị ta làm cái quoái gì mà cắt luôn liên lạc thế này?
Biết làm sao đây? Chẳng lẽ gọi Thanh Phong?
Không được, thế thì kì lắm. Chuyện cưới xin của chị em tôi, à, của Anh Thư mà lại đi hỏi một tên con trai.
Nhưng không hỏi hắn thì còn hỏi ai? Cứ im im thế rồi mỗi bữa cơm tôi lại phun một cú thì sao?
Sau một hồi đắn đo suy xét các khả năng rủi ro, tôi quyết định đánh liều gọi cho hắn một phen thử xem. Nếu có chuyện gì thì viện cớ lo lắng cho Anh Thư, chắc hắn chẳng làm g