
iường, khẽ nhíu mày. Thằng em suốt ngày ngủ ngày giờ vẫn lăn lóc với đống chăn. Phong tức mình thượng cẳng cho nó một cú vào mông.
– Dậy mày! Dậy ăn cơm không má la.
– Hừ… Ứ… ừ – Tùng chẳng muốn trả lời, lầm bầm gì đó trong miệng.
– Đã thế cho mày chết với má. Anh đi ra ngoài đây.
Phong ném cái khăn tắm lên mặt thằng em rồi vơ mớ quần áo đi xuống nhà dưới.
** ** ***
Đến cuối đường, sáu thằng cũng chịu dừng lại. Tôi ngó ra sau lưng, ngoài chính bản thân ra thì chẳng có ai bén mảng đến cái nơi tối tăm với hai bức tường cao ngất ép sát vào nhau như thế này.
Thằng dẫn đầu vừa thả tay ra, Phục Hy đã thục cùi chỏ lên cho nó một cú vào mặt. Chưa thấm vào đâu, thằng phía sau đã phang cho cậu nhóc một cú vào lưng. Hy quay lại, húc đầu gối vào bụng nó, vừa tìm đường né một gậy của đứa khác. Tôi đứng trông chẳng biết làm gì. Mò mẫm phía dưới chân rút cục tôi cũng tìm được một cục đá to bằng nắm đấm, nhưng khổ nỗi chẳng biết làm sao ném cho trúng.
Tránh được cú gạt chân của thằng to con nhất, Phục Hy nhảy lên lấy đà chuẩn bị cho cú đá. Đứa nhỏ nhất đàn giơ sẵn cây gậy, sẵn sàng tặng cho nó thêm phát nữa vào đầu.
Thế này thì chết con người ta mất.
Như có bàn tay ai nắm lấy tay tôi, giơ lên rồi hạ xuống như một vận động viên bóng chày thực thụ mặc dù mắt nhắm tịt và tai chẳng phân biệt nổi điều gì. Năm ngón tay xòe ra, cục đá trượt khỏi tay tôi, phóng thẳng về phía trước.
Amen! Cho con một phút vinh quang.
– Chúng mày đi chết đi.
Tôi hét lên khi một tiếng “bốp” cứng và gọn vang lên, đứa đứng sau Phục Hy thả cây gậy, ôm mặt ngồi thụp xuống. Nhưng đứa bên cạnh đứng sững lại không hiểu chuyện, thừa cơ, nhóc Hy đưa một vòng cước, gạt được hai thằng ra khỏi vòng vây mình.
Thằng đầu đàn nhìn tôi trong một khắc ngắn ngủi, nó hất đầu cho một thằng đàn em. Tức thì thằng này tiến lại phía đầu đường, tức chỗ tôi đang đứng.
Khỉ thật. Nó định kèm mình cho khỏi vướng chân đây mà. Ai ngờ cục đá đó lại đi đúng hướng như thế.
Tôi không muốn bị bắt, cũng không muốn bỏ chạy. Chẳng biết làm sao, tôi lùi lại một bước phòng thủ.
Liếc nhìn chiếc đồng hồ, đáng lẽ 10 phút nữa tôi phải có mặt ở nhà hàng, vậy mà lại mắc kẹt ở đây với một cuộc ẩu đã. 20 phút đã trôi qua mà sao Thanh Phong không đến? Chẳng lẽ cậu ta bỏ mặc tôi…
Thằng nhóc đang tiến lại nhổ một bãi nước bọt sang bên, nhìn tôi cười khẩy. Bước chân nó chậm chạp như trêu ngươi. Rõ ràng con mồi không bỏ chạy này quá dễ dàng với nó.
Tôi vuốt tóc mái lên, ngẩng đầu nhìn bầu trời bắt đầu đen kịt, thở dài.
Con đã hứa với má, nhưng có lẽ đến đây là phải dừng lại.
Nhún chân lên rồi lại hạ xuống, đến lần thứ ba thì tôi bật người về phía trước để… chạy. Thằng khỉ nhìn tôi lạ lẫm nhưng rồi cũng bắt kịp đường đi trong cái hẻm chật hẹp này và tóm lấy eo tôi.
Nếu là gì thì tôi cóc sợ – chân, tay – nhưng chỗ nhạy cảm – của mình Hoài Thư này cũng được – thì lại khác. Ngay khi tay nó vòng qua, tôi hết hồn đến hóp bụng lại. Bị nó chụp, cái miệng chỉ muốn la lên một tiếng cho đã đời nhưng lại sợ Phục Hy phân tâm. Bước chân của tôi không dừng, thế là bị giật lại xoay một vòng. Thuận đà tôi đạp hai chân vào bức tường trước mặt, lấy sức đẩy cả hai đứa ép sát vào tường.
Nó đau, còn tôi lại được một cú “chưa bao giờ mình gần con trai đến thế”. Không để cho thằng này kịp trấn tĩnh lại tinh thần, tôi ngửa cổ để hất đầu ra sau, thật mạnh. Một tiếng Bốp vang lên chói tai. Tôi hoa hết cả mắt, tưởng mình có thể gục xuống đến nơi. May thay thằng khỉ này đã nới tay ra, tôi hất nó sang một bên, nhìn bộ dạng thảm thương khi máu mũi trào ra đến miệng.
– Giỡn với bà hả con?
Lại bắt đầu cái tính côn đồ rồi. Nhưng như thế làm sao có “máu” để chiến đấu tiếp.
Nhìn sang Phục Hy lúc này đang bị hai thằng túm lấy tay, thằng thứ ba thụi vào bụng, tôi lại rực lửa chiến đấu. Thằng nhóc cố tung cước nhưng bị hụt mấy lần. Đến khi bị đấm thứ ba – mà chắc trúng ức – nó thụp xuống như không thở nổi. Nhanh như cắt, tôi lao lại…
** ** **
Tùng muốn nán thêm nữa, nhưng tự dưng nó không thể tiếp tục ngủ. Không phải vì mùi thức ăn má đang nấu dưới nhà, mà là một điều gì đó rất quan trọng. Cậu ngồi bật dậy, tung chiếc chăn trên người ra. Chiếc điện thoại của Thanh Phong như có chân nhảy lên trước khi đập xuống mặt sàn nghe như đã vỡ bộ phận gì đó rồi. Tùng lao xuống, nhặt lên xuýt xoa:
– Ổng có biết không ta? Cái này có nhịn ăn cả năm mình cũng không đủ mua.
May một cái là màn hình chưa tắt, nhưng cũng chưa khóa như mọi khi. Trên hình nền hiện ra thông báo kết thúc cuộc gọi cách đây đã hơn nửa tiếng. Tùng sực nhớ, và lao xuống nhà như tên bắn.
– Phong đại ca. Phong đại ca.
Chẳng có bóng dáng ai dưới phòng khách. Mẹ cậu từ bếp nói vọng ra:
– Gì thế Tùng?
– Anh Phong đâu rồi ạ?
– Nó thay đồ đi ra ngoài rồi hay sao ấy, mới đây.
Tùng chạy ra ngoài, mấy hồn khi thấy chiếc Novou vàng trước cửa. Cậu chạy thẳng ra sân, nhưng lại vấp ngã ngay cửa.
– Thằng chết tiệt, mày không thấy anh mày hả? Mắt vứt đi đâu rồi con?
Thanh Phong đang buộc dây giày ngay bậc thềm, ngẩng lên với khuôn mặt bực mình.
– Anh hai – T