80s toys - Atari. I still have
Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327634

Bình chọn: 10.00/10/763 lượt.

n lại.

– Khỉ gió – tôi nhìn bàn tay nó, cái đồng hồ đập vào mắt chỉ 6h15.

Cuộc hẹn của tôi. Nếu tôi vắng mặt, ba sẽ thất vọng lắm.

– Trễ hẹn rồi – tôi đứng dây, nhìn Danh lúc này đang sỉ vả mấy thằng đàn em, rõ ràng nó nhận lệnh từ một người khác – anh tốt thế giúp nó về giùm tôi được không?

– Anh đưa em về.

– Không cần. Tôi có làm sao đâu. Anh đưa nó đi kiểm tra sức khỏe giùm. Chỉ nhờ có bấy nhiêu thôi.

Tôi nói rồi hít một hơi sâu, đi ra khỏi con hẻm. May mắn là không có ai cản tôi hay níu giữ lại, nếu không thì họ sẽ thấy tôi khổ sở thế nào. Cảm giác khó thở như bị ai đè cục đá to lên, không phải vì tôi sợ những chuyện đã qua, hận một ai đó…

Là cảm giác thất vọng hụt hẫng.

** ** **

Con hẻm vắng ngoài 4 thằng nhóc du côn còn 4 người nữa, một đang đi và 3 đang dõi theo.

Thanh Phong đứng dựa vào tường. Cậu đã chọn đi ngõ sau để đánh úp, cứu được Phục Hy khỏi hai thằng và cho chúng một trận chạy mất dép. Chỉ khi nhìn lại, thấy Hoài Thư trong vòng tay Danh Kíp, mệt mỏi và sợ hãi, cậu mới biết rằng mình không nên đi ngõ sau.

Ông trời cũng khéo trêu ngươi. Mình có lỗi với cô ấy quá nhiều, giờ cảm xúc trong lòng lại không hẳn là sự cắn rứt lương tâm…

Chương 13

Em và cô ấy, hai người thật giống nhau…

Tôi bước ra khỏi con hẻm trong trời đêm nhập nhoạng. Cuối cùng con mắt cũng được hoạt động bình thường khi tôi nhìn thấy ánh đèn leo lét hắt ra khi ra đến đường. Cơn gió khẽ lướt qua cũng đủ làm tôi rùng mình.

Nếu bây giờ muốn bắt taxi cũng phải ra đường lớn. Cuốc bộ, ngồi chờ trên xe, đến nơi cũng phải gần 7h. Chắc đến lúc đấy, khách về mà ba cũng chẳng còn ở lại đợi đứa con hư đốn như tôi. Ông không biết số điện thoại, chứ không thì tôi đã ăn mắng té tát rồi.

Hay là đi về quoách cho xong?

Tôi áp tay lên má, nơi bắt đầu sưng lên, cố xoa xoa để tan máu bầm. Bộ dạng lúc này thật thảm thương: Giày dính bùn đất do rượt chạy, áo thun trong dính những vết bẩn, áo khoác dính rêu trên tường, tóc tai tả tơi.

Nhưng ít ra tôi còn đàng hoàng hơn một người mà tôi biết, ngay lúc này đây.

– Anh Thư Tỉ Tỉ!

Có tiếng gọi khi tôi bắt đầu lê bước. Phải cố gắng lắm mới có thể căng mắt nhìn xuyên màn đêm với ánh đèn lờ nhờ để nhận ra có một cậu thanh niên đang đứng bên kia đường. Lúc chiếc xe máy lên ga rồi băng qua, tôi mới nhận ra đó là Thanh Tùng. Cu cậu quoái lạ đến nỗi tôi suýt ngã ngửa.

– Trời. Nhóc đi đâu mà quần đùi, đầu không mũ, chân trần không dép thế này hả? Còn cái áo thun nhăn nhúm này là sao?

Tùng chột dạ khi thấy Tỉ Tỉ liến thoắng một hồi như người mất bình tĩnh. Nó không thể để lộ rằng vì chính nó mà Phong đến muộn – nguyên nhân cho vết bầm bên má trái của Anh Thư.

– Ha ha, em ở nhà thằng bạn gần đây.

Tôi nhìn xuống “con chuồn chuồn vàng”, ánh lên một tia hi vọng.

– Sao cậu lại đi xe của Thanh Phong?

Tùng nhướn mày rồi nhìn xuống, hơi bất ngờ. Thế có nghĩa là Tỉ Tỉ vẫn chưa gặp anh Phong. Tại sao thì không biết, nhưng vấn đề lúc này nó nghĩ là che giấu được bao nhiêu thì càng tốt. Có lẽ D.K đại ca đã giải quyết mọi chuyện êm xuôi rồi.

Cậu nhóc ngẩng lên rồi mỉm cười:

– Em mượn tí ấy mà. Tại anh ấy lấy xe của em đi.

Đó chắn chắn không phải là điều tôi mong đợi, nhưng biết làm gì nữa đây. Tôi không phải là Anh Thư nên không thẻ bắt Thanh Phong nghe lời mình răm rắp, hoặc ít nhất, quan tâm đến việc tôi có bị một đám du côn làm gì không.

Ít ra tôi không phải là một đứa con gái yếu đuối đến nỗi không tự lo nổi cho bản thân. Đúng rồi, tôi cần quoái gì cái tên vô tình chết tiệt đó.

– Chị nghĩ gì vậy?

Tùng ngó tôi lom lom. Khẽ nhún vai, tôi cố kiếm một nụ cười tươi tỉnh nhất có thể.

– Không… Mà em có rảnh không? Chở chị đi đến một nơi. Chị trễ hẹn rồi.

Tùng thoáng lưỡng lự ngó vào con hẻm, nhưng rồi cũng gật đầu. Tôi lên xe, hối cậu nhóc đi thật nhanh, hi vọng mình sẽ bị phân tâm đến nỗi chẳng thiết suy nghĩ gì nữa vào lúc này.

Thắng sẹo thở ra, bước ra khỏi gốc cây bên đường. Có lẽ Anh Thư Tỉ Tỉ hoảng loạn nên không nhận ra nó. Một thoáng sợ hãi lướt qua. Nó cảm thấy có điều gì đó không ổn vì nếu theo bình thường, Tỉ Tỉ sẽ bình an vô sự vì lũ kia chẳng dám đụng vào, hoặc sẽ bị hù dọa cho sợ chết khiếp.

Còn cái vẻ mặt vô tư bất cần và nét mạnh mẽ trong đôi mắt không phải là Anh Thư mà nó biết. Đã có giằng co khiến đôi má kia bị sưng, nhưng chỉ thế thôi thì…

Giờ thì nó đã hiểu tại sao đại ca Danh Kíp lại quan tâm điều tra kẻ thù của mình nhiều đến như vậy. Rõ ràng Anh Thư có nhiều bí mật hơn nó nghĩ.

Mọi thứ chìm trong im lặng, chẳng ai nói với ai câu nào. Chỉ có tiếng Phục Hy thở mệt nhọc, đôi mắt nhắm tịt cố tảng lờ xung quanh.

Thanh Phong bước lại, nắm cổ áo cậu nhóc.

– Mày suy nghĩ gì khi đem Hoài Thư đến đây hả? Biết là nguy hiểm sao còn lôi kéo cô ấy??

Cái mím miệng thay cho câu trả lời. Phục Hy không muốn nói gì, và cũng chẳng biết giải thích gì. Là lỗi do nó, chẳng hiểu khi đấy nó nghĩ gì lại lôi kéo Hoài Thư tham gia vào một cuộc gặp nhau với côn đồ.

Tại nó không chịu nổi mỗi khi cô ấy nhìn nó lo lắng, cố kiểm tra vết thương từ lần đụng độ trước. Hôm ấy nó chỉ tình cờ trốn và