Teya Salat
Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327693

Bình chọn: 7.5.00/10/769 lượt.

trước mặt.

Đôi chân mệt mỏi của tôi làm những bậc thang hôm nay trở nên cao ngất. Vừa thở, vừa cố chống tay lên đầu gối cho đỡ mệt, cuối cùng tôi cũng đến cửa chính. Anh chàng phục vụ nhanh nhẹn mở cửa, đón tôi bằng một nụ cười.

– Bàn số 34.

Tôi nói với cô gái ở quầy lễ tân. Một anh phục vụ khác nhanh nhẹn tiến lại, dẫn tôi đi đến chiếc bàn ở phía cuối, nơi có hai người đàn ông đang ngồi với nhau.

– Cháu chào bác, con chào ba – tôi mỉm cười dễ thương, lên tiếng một cách áy náy – Xin lỗi vì con đến trễ.

Ba tôi không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Còn người đàn ông ngồi đối diện đứng dậy. Ông cao lớn với hàng râu rậm rạp, nét hiền từ anh lên trong đôi mắt sâu và buồn. Khẽ đặt tay lên vai tôi, ông cười:

– Không có gì đâu cháu. Bác mới là người phải xin lỗi. Thằng con bác giờ này vẫn chưa thấy đâu cả.

Tôi “Ơ..” một tiếng ngạc nhiên. Hóa ra chỉ có hai ông già ngồi với nhau. Nhanh nhẹn ngồi xuống chiếc ghế được chỉ bên cạnh ba, tôi hỏi:

– Thế bác gái đâu rồi ạ?

Không khí hơi trầm xuống. Tôi biết mình đã lỡ miệng, không nên nói gì cả. Nhưng làm sao để rút lại lời nói bây giờ.

– Bác ấy…

– Đang ở một nơi rất xa phải không ạ? – tôi nhanh nhảu chen vào. Đôi lông mày kia khẽ giãn ra, một nụ cười đồng ý.

Mọi chuyện dễ dàng hơn tôi tưởng tượng khi một trong hai nhân vật chính không có mặt. Đồng hồ chỉ 8h 15, tức là có thể anh ta sẽ không đến.

– Con bị sao thế này? – Bố nhìn tôi lo lắng, chỉ vào vết bầm bên má trái.

– Không – tôi đáp, cố tìm đường nói dối – lúc nãy con bị đụng xe nên va chạm tí thôi, thế nên mới đến muộn.

Một câu nói dối hoàn hảo ấy chứ, ít nhất là trong lúc này. Ba tôi mà biết con gái vừa trải qua một cuộc ẩu đả với 6 thằng con trai, chỉ để cứu 1 thằng nhóc, liệu ông sẽ phong anh hùng, hay biến tôi thành “công chúa cấm cung” trong suốt những năm còn lại.

Ba của chú rể, ý tôi là ba của kẻ tôi sẽ xem mặt, nhìn tôi với vẻ lo lắng.

– Cháu bị đau thế thì nên về nghỉ ngơi, hoãn buổi hôm nay lại cũng được – ông nhìn ra đường lớn qua cửa kính – hay thôi chúng ta về đi, cho cháu nghỉ.

– Ồ, nán lại chờ một chút cũng không sao – ba tôi vui vẻ.

– Tôi thành thật xin lỗi vì cái thằng chết tiệt này không đến – ông ấy đứng lên áy náy làm ba con tôi cũng không thể ngồi lại được – anh đưa cháu về đi. Ngày mai tôi mang sang ít mật gấu ngâm rượu, thoa lên chỗ bầm là nhanh khỏi lắm.

Tôi mừng thầm trong bụng. Ít ra cũng còn chút may mắn sót lại trong ngày. Ba lưỡng lự nhìn sang tôi rồi gật đầu với ông ấy.

– Vậy để khi khác.

Hai người bắt tay nhau thân mật nhưng không nén nổi tiếng thở dài. Tôi tròn mắt nhìn. Chẳng lẽ họ mong con mình sớm lập gia đình đến thế sao? Huống hồ tôi còn chưa tốt nghiệp cấp 3.

Là người ra sau chót, tôi vừa đi vừa tranh thủ kiểm tra điện thoại xem có cuộc nhỡ nào không. Lại thêm một tiếng thở dài, tôi thấy mình chờ đợi đến già thêm 100 tuổi.

Trong lúc chờ ba lấy xe, tôi đứng khoanh tay trước bậc thềm, nhìn bầu trời đêm lộng gió. Trăng thoát khỏi đám mây, sáng vằng vặc.

Hôm nay là ngày rằm.

** ** **

– Anh không đi à? – Jun nhìn Danh Kíp xuất hiện ở phòng khách với đôi mắt ngạc nhiên.

– Không.

Danh đáp rồi ngồi phịch xuống ghế, lấy hai tay ôm mặt. Nhìn bộ dạng khổ não của anh trai, Jun cũng cảm thấy chán chường.

– Ba giận lắm đấy, rồi anh sẽ biết.

Nói rồi nó bỏ lên lầu khi thấy đám đàn em lục tục bước vào, dàn thành một hàng ngang.

Thắng sẹo không nói gì. Nó khoanh hai tay trước ngực, mắt dõi thẳng. Danh nhìn thằng đệ tử không chớp mắt.

– Cậu giúp anh không đúng cách rồi – Danh nói. Anh biết Thắng là đứa trung thành. Từ khi gia đình anh cưu mang nó, Thắng lúc nào cũng theo Danh như để bảo vệ và nghe sai những việc vặt. Nó xem Danh là ân nhân, còn anh xem nó còn hơn một đứa em nuôi, nhưng anh không nghĩ nó lại có nhiều thành kiến về việc của năm trước đến như vậy.

– Tụi bay về đi – anh hất đầu về phía đàn em. Chỉ một câu quát, không la mắng hay phạt.

Thắng cũng quay gót đi, nó chẳng còn gì để nói.

– Thắng, cậu chở anh ra đây một lát.

** *** **

Gió trời lồng lộng. Những tán cây in bóng trên nền vỉa hè loang lổ. Thắng chở Danh Kíp phóng ra trục đường chính.

Anh không định đến, mặc dù chiếc điện thoại trong túi rung dữ dội. Chỉ một chút tò mò xem vẻ thất vọng của ba mình. Thậm chí anh còn không quan tâm cô gái kia là ai.

Nhà hàng Pháp giờ vẫn đông người ra vào. Trước cửa, bóng dáng quen thuộc của người con gái tựa lưng vào cột đá khiến Danh như nghẹn thở.

Hoài Thư đứng đấy, mắt dõi xa xăm, đợi chờ…

Cô ấy đợi ai chứ? Nếu không phải là một chàng trai chưa biết mặt, người mà hôm nay đã lỡ hẹn?

Chương 14

Bây giờ và trước đó.

Trở về nhà, Thanh Phong nằm vật ra giường, muốn bất tỉnh trong một vòng một tiếng. Cổ họng nghẹn đắng, người mỏi rã rời. Cậu bật dậy, bước vào phòng tắm xả nước đầy bồn rồi úp mắt xuống, cố nín thở như người mới tập bơi.

Tùng ngó vào nhưng không nói gì cả. Nó lại lặng lẽ khép cửa vào.

Thời gian ơi xin hãy quay lại.

Phục Hy không phải là đứa học trò hư, nhưng năm lớp 9 nó đã bị kỉ luật xém đuổi học vì đánh nhau. Người ta nói từ lúc đấy, cậu nhó