XtGem Forum catalog
Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327645

Bình chọn: 7.00/10/764 lượt.

ùng giơ chiếc điện thoại – Tỉ Tỉ gọi anh cách đây nửa tiếng, nói là có năm sáu thằng gì đó đang vây một đứa tên Phục Hy…

Chưa kịp để thằng em nói hết câu, Thanh Phong đã bật dậy nắm cổ áo nó:

– Sao mày không nói tao sớm?

– Em quên… – thằng nhóc sợ sệt chuẩn bị hứng một cú đấm.

Trái với thói quen hằng ngày, Thanh Phong chỉ trầm tư rồi nhìn nó:

– Đi! Mày chở anh đi.

Phong nắm cổ thằng em ra cửa:

– Ớ nhưng em chưa thay đồ.

– Mày thích vừa thay đồ vừa khóc hay đi ngay bây giờ hả???

Thằng đầu đinh bị tôi kéo ra một bên trước khi kịp thụi thêm một cú vào Phục Hy. Hai đứa hai bên trờ tới, định kéo tôi ra, ai ngờ tôi cho thằng bên trái một đấm, thằng bên phải một thụi bằng đầu gối. Hai đứa kia ném Phục Hy ra đằng sau cho thằng còn lại để kìm hai tay tôi. Đứa thủ lĩnh của bọn nó nhìn tôi không nói gì, tiến lại. Chẳng để mất thời cơ quý giá, tôi hất chân phải lên, cho nó “đòn số 1 của karate”.

Tiêu đời trai rồi cậu nhóc.

*** *** **

Lâu lâu Tùng mới có dịp trổ tài lạng lách của mình, nhưng thật đáng tiếc là trong bộ dạng “con gái nó che mặt không thèm nhìn”, hổ thẹn suốt bao nhiêu năm làm “anh chàng đẹp trai”.

– Ở chỗ quoái nào vậy – Thanh Phong hét vào tai thằng em, như kiểu bù trừ cho cú lúc nãy không được mắng.

– Đường số 3, nhưng em không nhớ là chỗ nào.

– Chết tiệt!

Phong cốc vào cái đầu chưa-kịp-đội-mũ-bảo-hiểm của thằng em một phát đau điếng khiến nó suýt nữa nhảy dựng lên. Thay vào đó, tay ga rịn mạnh hơn, chiếc xe lao vút đi.

– Ê, khoan đã mày… – Phong vỗ vai Tùng – chạy theo chiếc xe đằng kia thử.

Tùng nheo mắt nhìn “con ốc sên trắng trước mặt” do hai đại ca giang hồ đang lái, khẽ nhăn mặt. Sự việc lần này có tồi tệ gì với Anh Thư Tỉ Tỉ, nó sẽ là đứa lãnh hậu quả cho cái tật ngủ ngày của mình.

– Người của Danh Kíp lần này cũng tham gia. Mọi chuyện trở nên “có vấn đề” rồi.

Phong nói vu vơ, tay trái nắm chặt.

** *** **

– Phụt!

Thằng thủ lĩnh nhổ bãi nước bọt, suýt thì dính tôi. Mắt nó long lên sòng sọc như con tắc kè bị dìm nước.

– Mày – nó nói không ra hơi vì cú đau vẫn chưa hết, nhưng cơn giận cả đời của một đứa con trai cũng ghê gớm lắm. Nó hất đầu cho thằng đứng sau rồi lao vào tôi.

Bị dang tay kẹp chân như thế này, chỉ còn nước nhắm mắt lại chờ chết.

** ** **

Đi hết đường số 3, “con ốc sên” rẽ vào con hẻm vắng. Đèn heo hắt từ những cửa hàng vắng teo không đủ soi sáng con phố. Đến quán cà phê, một góc tối hiện ra. Chiếc xe bị nghiêng sang một bên suýt đổ kềnh do người phía sau bật nhảy khỏi xe bất ngờ. Thanh Phong chăm chú dõi theo.

– Đậu xe bên lề đường này. Chờ đấy cho đến khi nào anh ra.

** ** **

Không biết có phải thằng này nương tình cho Tỉ Tỉ hay không mà tôi cảm giác cái đau do cú đấm gây ra chẳng mấy đau mặc dù sương má như sắp long ra đến nơi. Ít ra tôi còn chịu đựng được. Mắt không hoa, nhưng nhìn mọi thứ qua lăng kính nhờ nhờ thế này thật khó chịu. Tai tôi vẫn cảm thấy tiếng “Hự” khe khẽ của Phục Hy, chứng tỏ cu cậu kiệt sức lắm rồi, có điều con trai vốn kín tiếng trong những chuyện như thế này mà.

Cái thằng nhỏ ngốc nghếch này. Biết tụi nó không tha mà cứ lao đầu vào. Mai mình phải đem nó ra, vét sạch đậu trong não thì may ra…

Nếu thực sự có ngày mai..

Xì! Cái vụ cỏn con này, làm như phim hành động Mỹ không bằng…

– Làm gì đây anh? Có vẻ hơi quá.

– Nó là kẻ thù của đại ca mà, chúng ta chỉ làm đúng tinh thần thôi.

– Nhưng thằng kia sắp toi rồi.

– Tao chưa nghĩ ra phải làm gì với nó.

Tôi nghiến răng:

– Mày mà làm nó phải vào viện lần nữa, tao thề sẽ không từ mọi cách để trả thù.

Bọn nó có vẻ thích thú với phản ứng của tôi.

– Oh! Người thương của Tỉ Tỉ nên thế à? Vậy thì nhào vào đi.

Chúng nó chuẩn bị sẵn tư thế, trong khi tôi ra sức vùng vẫy.

Đúng lúc ấy thiên thần xuất hiện.

** *** **

Danh Kíp nhảy vào đám đông, tung những đòn đánh hiểm nhanh nhất có thể để dẹp phăng ba thằng ở vòng ngoài. Thằng thứ 4 cầm gậy lên nhưng anh đã nhanh chóng chụp lấy, thụi cho nó một phát vào giữa bụng.

Cô gái đứng giữa tròn mắt nhìn. Một nét căm phẫn, tức giận thoáng qua khi cô ngoái nhìn thằng nhóc nằm phía sau.

Một lời xin lỗi là không thể, nhưng giải thích thì phải có.

Tôi nghĩ thiên thần của mình đã đến muộn, nhưng dù sao có vẫn hơn không. Có điều, nếu là cậu ấy thì tốt biết mấy.

– Em có sao không?

Danh đỡ lấy tôi khi hai thằng kia sợ hãi đẩy bản cô nương ra chạy thoát thân. Tôi níu áo anh ta, nhưng khi đứng dậy được trên đôi chân của mình, tôi đẩy Danh ra.

– Đừng có vừa đánh vừa xoa.

Anh ta nhìn tôi bất lực và có phần thương hại. Muốn thanh minh gì sao không nói? Hay đơn giản chỉ vì không có gì để nói? Sự thật rõ ràng rồi mà.

– Em bị chảy máu rồi.

Danh lấy ngón cái quệt vệt máu dính ở khóe môi tôi. Tôi nhẹ nhàng gạt tay.

– Nhằm nhò gì. Thằng kia sắp chết đến nơi.

Trong cái tối tăm, rút cục tôi cũng loạng choạng tìm được đến chỗ Phục Hy, lúc này đang ngồi dựa vào tường. Tôi tưởng nó bị như thế thì nằm sóng soài đâu đó rồi chứ.

– Em không phải vào viện đâu. Chỉ bị nội thương – nó cười hì hì với cái mặt sưng vù – có người tốt rồi, chị về đi, em tự lo phần cò