Duck hunt
Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326601

Bình chọn: 8.00/10/660 lượt.

hay hơn chứ.

– Nhìn đây mà không biết. Có thấy tôi vẫn con lành lặn không? Mà cậu đưa tôi ra đây chỉ để hỏi một câu đó thôi à? Vậy thì tôi đi đây. Vì cậu mà tôi không biết được tờ giấy kia viết gì.

Trái với thái độ hách dịch của tôi, cậu nhóc vẫn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh và nắm lấy tay tôi.

– Từ từ đã. Em chỉ muốn cảm ơn chị nên mới bày ra cái trò đưa tin ấy để giải tán đám đông.

Thì đấy, đời nào Anh Thư làm chuyện lộ liễu như thế. Nhưng mà…

– Sao? Cảm ơn tôi á.

– Uhm. Em cứ tưởng bọn họ hôm qua tới tìm mình, không ngờ lại có chị thế mạng.

– Tìm cậu á? Cậu gây thù chuốc oán gì với họ à?

– Một chút.

Tôi quan sát kĩ gương mặt tên con trai. Nhìn hắn hiền lành thế này ai nghĩ là lại dám gây xích mích với bà chị của tôi chứ. Chậc, mặt đẹp thế này mà để bị trả thù thì…

– Này cậu tên gì?

Cậu nhóc mở tròn mắt nhìn tôi.

– Đừng tưởng bở. Tại tôi có quen với một người có thể xin Tỉ Tỉ thôi trả thù cậu.

– Hoàng Phục Hy – Cậu nhóc mỉm cười – mà không ai giúp được em đâu. Thôi để em đưa chị về lớp.

Tôi không tin mình không giúp được thằng nhóc. Chỉ cần đưa ra điều kiện khéo léo là được chứ gì. Nhưng kì lạ, bị Anh Thư truy đuổi mà nhóc chẳng có tí biếu hiện lo lắng hay sợ hãi, lại còn cười được.

Tôi đứng dậy phủi quần. Đúng lúc chuông vừa reo vào lớp.

– Cậu về lớp đi, theo tôi làm gì.

– Để em đưa ân nhân về tận nơi mới an tâm. Kẻo dọc đường lại có đứa nào kéo ra góc khuất.

Cậu ta cười châm choc.

– Xì – tôi lè lưỡi nhăn mặt – không thấy tôi có hai chân à.

– Thưa thầy em vào lớp.

Hoài Thư trở về với cái bộ mặt bơ phờ mệt mỏi hai mắt trũng sâu vì thiếu ngủ.

Đến thầy giáo chủ nhiệm cũng thấy oải, đành phẩy tay cho nó vào lớp mà không hỏi thêm gì.

Bọn đưới lớp bắt đầu nhao nhao, nhưng chỉ một cái liếc mắt của Thư là tụi nó lại im re. Từ hôm qua, sức bí mật và côn đồ của con nhỏ này đã tăng lên dữ dội.

Đặt cái cặp lên hộc bàn, Hoài Thư nằm dài trên bàn thở dài. Ngân nghiêng đầu qua một bên, hấp háy mắt:

– Sao vậy mày? Em ý hỏi chuyện gì?

– Oài, cảm ơn tao vì hôm qua đã đỡ đạn giùm nó.

– Thế thôi á? Vậy có xin được số điện thoại không?

– Để làm cái gì chứ? – Thư trợn mắt.

– Ờ thì bắt nó đền ơn gì đấy. Tiện thể… cho tao.

Thư lườm con bạn một phát.

– Giời ạ, tao nghe mày đại ca xóm dưới mà, thiếu gì cách. Tự thân vận động đi cưng.

Biết không thể nài thì thêm nhỏ bạn thân vốn chẳng thích ưa chuyện bao đồng, Ngân lái sang chủ đề còn “hấp dẫn” hơn nhiều.

– Thế khi nào mày thực hiện chiến dịch kia hả.

Hoài Thư nhìn Ngân. Cái nụ cười kia sao mà đểu thế không biết.

– Ngày mai. Chị ta bắt tao phải redecorated cái hình ảnh quê mùa của mình. Hừ, nghe có tức không cơ chứ.

– Tao thấy hay đấy. Cuối tuần mà được đi mua sắm thì còn gì bằng. Cho tao theo với nhá.

– Không!!!

Hai nắm đấm dộng thẳng lên bàn tạo thành âm thanh không to, nhưng cũng đủ để 34 thành viên còn lại và một thầy giáo nhìn về phía bàn cuối cạnh cửa sổ với ánh mắt bất ngờ. Cả thằng Hùng đang gà gật cũng phải giật mình quay sang nhìn con bạn (tội nghịp).

– À, hôm qua em thức khuya làm bài, bị stress tí, mong thầy thông cảm.

Thầy giáo gật gù:

– Chị cẩn thận đấy. Tôi mà stress thì cũng không vừa đâu.

Chương 2

Cuộc đời tôi bước sang một nấc thang mới, cao hơn nhưng rắc rối hơn.

Kết thúc lớp học thêm chiều thứ bảy, tôi lao thẳng tới hiệu Sách và Hoa trên đường Tôn Thất Tùng. Đây là một phân hiệu nhỏ của một công ty chuyên về nhiều thứ. Bà chủ cửa hàng này là cô gái chừng hai lăm có khuôn mặt duyên với má lúm đồng tiền mà bọn nhóc làm thêm chúng tôi quen gọi bằng cái tên Dương Mốc.

Từ “mốc” ở đây chỉ là một biệt hiệu xuất phát từ cái áo màu rêu mà bà Dương từ ngày được người yêu tặng phải diện ít nhất ba lần một tuần, đến nỗi tôi cảm thấy cái áo sắp nổi rêu mốc đến nơi. Vì lỡ miệng đặt biệt hiệu này mà tôi bị ăn ba cái cốc sưng ù trên đầu, giờ vẫn còn ấm ức.

– Em tới rồi đây.

Tôi đẩy cửa kính bước vào. Hương thơm của hoa cỏ và mực in tràn ngập căn phòng. Hít một hơi căng lồng ngực, tôi khoan khoái bước vào phòng thay đồ cho nhân viên.

– Em đứng giữa cửa mà thở thế kia thì làm gì còn ma nào dám tới – Chị Dương ló đầu ra khỏi kệ xương rồng, chọc tôi.

– Buôn bán không được là do cửa hiệu chứ đâu phải em. Cái gì cũng tính ra đô, mắc chết được. Kiểu này không chỉ ế hàng, mà cả chỉ cũng ế luôn chồng – tôi độp lại, không kém phần long trọng.

– Cô này, nghỉ việc bây giờ – Dương giứ giứ nắm đấm dọa nạt

– Chị mà dám, hí hí.

Nói xong tôi chuồn thẳng vào phòng thay đồ.

– Lúc nào cũng chào hỏi nhau bằng mấy câu châm biếm, phải chi ăn nói dễ thương như em là đã có người iu hết rồi.

Bình Nhi cất giọng trong trẻo. Tôi quên không giới thiệu cô nàng này là ca sĩ trong một phòng trà có phong cách cũng khá lạ. Nhưng khổ nỗi số tiền kiếm được của tôi chưa đủ sức để đến nơi ấy.

– Cô ăn nói mà dễ thương á? Cứ nghe cái giọng điệu lúc mắng người yêu đi thì biết. Chắng trách mà thằng Kiên bỏ đi đâu mất.

– Ai nói – Nhi đỏ mặt – Anh ấy chỉ tạm thời xa em một tí thôi. Tối nào cũng nhắc đi ngủ đúng giờ cả.

Nhỏ Nhi này đôi khi làm cho kẻ suốt 16 năm củ