
có ý gì.
Tôi đứng dậy, mang rổ rau vào nhà để mặc Phong thích bày trò gì. Thế nhưng má tôi lại nói:
– Cũng chẳng có gì đâu. Hôm nay Hoài Thư trổ tài nấu ăn đấy, có gì cháu vào giúp nó.
Tôi cười nhe cả hàm khi thấy Phong liếc mắt về phía mình với vẻ “không mấy hài lòng”. Thế nhưng đã lỡ mang cái mác “tốt tính”, cậu ta phải lẽo đẽo theo tôi vào bếp.
Phen này cậu chết với tôi rồi.
Ngó quanh cái nhà bếp một lượt (có lẽ đánh giá mức độ sơ sài của nó), Phong nói với tôi lúc này đang rửa rau.
– Nấu cơm nhé! Tôi biết nấu cơm đấy.
– Tưởng con trai mình cậu biết nấu cơm đấy à? Thằng Thiên cũng nấu được kìa – tôi bĩu môi.
– Nhưng tôi chẳng biết làm gì xứng tầm với mình – Phong hất hàm, vẻ mặt thách thức tôi – chẳng lẽ cô nói tôi đi rửa rau rồi xào à?
– Không – tôi cười lưu manh – chẳng phải nấu nướng gì hết. Tôi có việc “đúng tầm” cậu đây.
Nói rồi rôi gảy nhẹ chân xịch cái chậu inox lại phía Phong.
– Hôm nay ăn canh cua, phiền cậu bóc mai giùm cái. Tôi chỉ nhờ có thế.
Tôi cười “độc ác” trong lòng còn Phong nhìn những con vật bò lúc nhúc trong cái chậu như thể lần đầu “gặp mặt” vậy.
– Để tôi nấu ăn cho – cậu ta cười hiền lành.
– Không đổi chác gì cả. Hay để tôi nói má làm vì cậu không làm được? Má ơi…
Phong chạy đến bịt miệng tôi lại, vừa nói vừa hằm hè:
– Tôi làm mà.
Sau một hồi nhìn chằm chằm vào cái nồi, cậu ta đưa ánh mắt cầu cứu tôi.
– Sao không luộc nó lên rồi bóc.
– Cậu điên à? – tôi vừa nói vừa thắng hành – bóc mai cua phải làm lúc nó còn kẹp người ta được chứ.
Một thoáng rùng mình trong mắt cậu ta. Lấy hết can đảm, Phong thò tay vào chậu và hét lên gần như ngay lập tức:
– Á!
– Làm gì mà ghê.
– Đây cô xem đi – Phong hất tay làm con cua bay dính vào áo tôi. Trong lúc gỡ nó ra, tôi cũng bị kẹp.
– Ây da!
– Ha ha, vậy mà cô làm tôi tưởng cô không sợ.
– Ai nói không sợ – tôi lừ mắt – vì sợ nên tôi mới để cậu làm.
– Nhưng tôi cũng sợ. Phải làm sao?
Cậu ta nhìn lên cái kệ đựng đồ làm bếp, mắt sáng rỡ.
– Tôi có ý này.
Phong tiến lại bếp, cầm cái chày lên. Cậu ta dùng đũa gắp một con cua ra thớt rồi đập, chỉ tiếc là tay không nhanh bằng mấy cái càng nên liên tục đập hụt.
Tôi nhìn chỉ biết ôm bụng mà cười.
** ** **
– Cô giữ còn tôi đập nhé – Phong quay sang tôi đang đậy nắp chảo khi con cua đầu tiên đã chạy đi đằng nào.
– Cậu Điên À – tôi nói như hét – dùng cái đấy thì nát con cua rồi, còn đâu phân biệt gạch với vỏ???
– Nhưng cứ thử xem – Phong nài nỉ, nháy mắt.
Hừ! Không vì cái nháy mắt dễ thương của cậu ta thì tôi đã chẳng bao giờ làm cái trò biết thừa là ngu ngốc này.
– Kẹp sát vào – cậu ta ra lệnh.
– Sát nữa sao được? Cậu thấy có ai cầm đũa sát đằng đầu không hả?
– Nữa đi.
Tôi bặm môi di chuyển tay xịch xuống dưới một chút, vừa cố giữ cho con cua không chạy.
– Tôi đập đây. Một…, hai…, ba…
Bộp.
– Á!!!
Tôi nghe thấy chính mình hét. Cái đũa bị thả ngay ra lập tức rơi tung tóe xuống dưới nhà. Con cua bình yên vô sự vội lủi trong khi tay tôi bắt đầu đỏ lên.
– Có làm sao không? – Phong chạy lại xem xét khi thấy tôi ngồi thụp xuống ôm tay.
– Mắt cậu treo ngược chỗ nào mà không thấy tay tôi hả. Không ngờ cậu lại gây nhiều rắc rối hơn cả tôi.
– Nhiều hồi nào? – cậu ta cãi – có lần này chứ mấy.
– Còn hồi sáng thì sao?
Đúng lúc ấy má tôi bước vào. Bà nhìn mọi thứ với ánh mắt “không thể tin được”.
– Má nghe có tiếng hét.
– Dạ con ạ.
Cả hai đứa nhìn bà với ánh mắt xấu hổ.
– Cái này là gì thế? – bà chỉ cái chày và thớt trên kệ.
– Dạ, đó là ý tưởng của cháu.
Thật lạ là Phong không đổ hết lên đầu tôi.
– Hừm! – má tôi lắc đầu chán nản – hai đứa lớn từng này rồi mà không biết làm cua sao?
Nhưng rồi bà lại mỉm cười.
– Má có ý này.
Nói rồi bà tiến lại kệ bếp lấy ra hai thứ. Tôi với Phong đưa mắt nhìn nhau. Có thêm cái đó cũng có giảm đau được tí nào đâu.
Chương 21.2
Xin lỗi…
Cuối cùng, để trả giá cho sự lười biếng và không chịu khó của bản thân, tôi và Thanh Phong phải bóc cua trong sự im lặng bằng cách làm lâu và khó cịu nhất. Má tôi phụ trách phần nấu đồ ăn và những thứ còn lại. Chốc chốc bà lại quay xuống mỉm cười với vẻ mãn nguyện, không hay rằng tôi và Phong đang khóc ròng… trong lòng.
Cái mà má lấy xuống là hai đôi găng tay làm bếp và một cái kéo con. Bà phân công một đứa dùng kéo… cắt càng cua, đứa kia lo phần lột thịt và gạch (khổ nỗi những con cua ốm nhom đáng ghét này thì có gì để mà lột cơ chứ). Lúc đầu tôi và Phong thay phiên nhau làm, cuối cùng tôi tống hết đám cua còn nguyên càng cho cậu ta, một mình hỉ hả lột vỏ. Tôi nói là “hỉ hả” vì trong hoàn cảnh này, như thế là sung sướng lắm rồi.
Phong có vẻ chịu khó hơn là cam chịu. Cậu ta không hề ca thán cũng không đeo bộ mặt u ám. Có trời mới biết cậu ấy nghĩ gì trong đầu. Tôi cứ ngỡ đại ca Thanh Phong đã thay đổi tính nết, và lấy làm vui mừng chỉ trong vòng 20 phút. Sau khi má tôi đi ra và Phong để con cua kẹp lên chỗ cổ tôi, “niềm vui” hiếm hoi ấy đã biến mất.
– Cậu… – tôi muốn hét lên chửi Phong một trận nhưng má lại đi vào. Thế là phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
– Cô chịu đau đủ cho cảm giác của tôi bị số cua