Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328042

Bình chọn: 10.00/10/804 lượt.

này kẹp đấy – cậu ta thanh minh.

Mãi đến 8h 30 mới xong bữa cơm. Canh cua hôm nay phải nói là tuyệt hảo, có lẽ vì bao “mồ hôi và nước mắt” đã đổ xuống để có được bát canh này. Má hôm nay ăn gì cũng ít, tôi nghĩ là do bệnh của bà lại tái phát nên khuyên má đi nghỉ sớm. Còn lại hai đứa, tôi và Phong giành nhau đến bát canh cuối cùng.

– Để đấy cho tôi! Cậu vừa múc còn gì – tôi nuốt vội để nói, tay cầm đôi đũa chỉ thẳng vào nồi canh.

– Ở đâu ra vụ đó. Ai nhanh tay nhanh miệng thì ăn được nhiều thôi.

Cậu ta đúng là cái thứ con trai ham ăn, ỷ mình có sức thì giành ăn được với Hoài Thư này sao?

Đặt cái bát xuống, tôi lấy cả hai tay để giữ cái muôi canh mà Phong đang cầm.

– Đến lượt tôi chứ!

– Ăn trong bát còn chưa hết mà ham hố – Phong hất đầu về phía chén cơm của tôi.

– ..ặc xác ..ôi! (mặc xác tôi) – tôi vừa nhai vừa nói.

– Ôi gớm – Phong nhăn mặt – cô nuốt rồi hẵng nói giùm tôi. Nghe cái từ mà chẳng muốn ăn nữa.

– Thế thì đưa hết đây – tôi hăm hở.

– Ai làm nhiều hơn, khó khăn hơn thì được ăn nhiều hơn chứ?

Cậu ta nghếch mặt lên, đậy nắp thật chặt rồi giật cái nồi từ tay tôi.

Khỉ thật, chẳng lẽ lại mất miếng ăn?

Tôi liền lao tới, thừa cơ Phong không để ý, đổ hết canh trong bát mình vào.

Ok! Giờ thì cho vàng cậu ta cũng chẳng muốn ăn nữa. Phong vừa đứng lên vừa lầm bẩm chửi còn tôi ngồi xếp bằng oai phong như kẻ thắng trận, chậm rãi “thủ tiêu” nồi canh.

Dọn mâm cơm, tôi “lạch bạch” mang đồ ra ngoài rửa (hậu quả của việc ăn quá no là bạn sẽ có dáng đi giống như vịt vậy) trong khi Phong ra ngoài cổng đứng hóng gió gọi vài cú điện thoại.

Chắc lại là Anh Thư. Cậu ấy ở đây lâu thế không nhớ chị ta mới lạ.

Hằm hằm đặt cái mâm xuống, tôi mạnh tay đến nỗi chồng chén suýt đổ. May mà chẳng có tiếng động gì xảy ra, không lại được phen muối mặt.

Tôi rửa xong cả núi bát chén mà vẫn chưa thấy Phong quay vào nhà, định bụng gọi cậu ta nhưng chợt nhớ còn có điều cần khám phá, tôi ngậm miệng cười đểu rồi tiến lại chỗ cái tủ đựng đồ mà cậu ta tống hết hành lí của mình vào.

Ái chà! Đi có mấy ngày mà cái ba lô của Phong to lên đáng kể, nhìn cứ như trộm ở đâu được một mớ về. Gạt đống dây nhợ cục sạc ra, tôi căng mắt tìm cái khóa kéo vì chỗ này khuất ánh sáng lại bị cánh tủ che mất nên tối om.

Hình như nó ở đâu đó tít lít bên dưới. Khổ! Túi gì mà to vật vã thế này. Tôi thọc tay vào sâu hơn, chạm tay vào một thứ mềm mềm ấm ấm. Chà, hình như phía dưới cái túi có bọc nhung hay lông vũ gì đó.

Tìm thấy được sợi dây dài dài ngay sau đó, tôi hí hửng kéo luôn (chắc khóa kiểu mới). Lạ lùng ở chỗ, khi đã kéo đến gần đỉnh, cái túi chẳng nhúc nhích hay có tiếng động gì, vậy mà cái khóa kéo cứ nặng, lại còn… cựa quậy.

Tôi nhấc hẳn tay lên, trừng mắt nhìn thứ trước mặt mình. Không phải khóa kéo. Cái tôi đang nắm là… đuôi con chuột!!!

Nó nhìn tôi trăn trối còn tôi trợn trừng thẳng vào hai mắt nó. Một giây kịp tỉnh táo đầu óc, tôi cảm thấy như mình sắp đau tim đến nơi.

– Á Á Á!!!

Con chuột bị ném thẳng vào góc tường, nảy xuống rồi lại chạy tiếp trong khi tôi nằm vật ra sàn, mắt không khép lại được.

Phong chạy vào ngay tức khắc. Cậu ta hốt hoảng nhìn rồi chạy lại đỡ tôi dậy.

– Có chuyện gì vậy?

– Con… con chuột! – tôi đờ đẫn đưa tay chỉ chỏ.

– Chuột nào? Ở đâu? – Phong vẫn chưa hiểu chuyện – Nó làm gì cô à?

– Tôi vừa cầm nó lên… từ trong tủ.

Nhìn theo hướng tay tôi, Phong đã hiểu ra chuyện. Cậu ta cười hết lớn.

– Cô biết trường hợp này người ta gọi là gì không? Gậy ông đập lưng ông đấy.

Hừ, lại nhái cái câu của tôi lúc nãy chứ gì. Cậu ta luôn biết tận dụng mọi cơ hội để trả miếng mà.

Hít một hơi lấy lại tinh thần, tôi định ngồi thẳng dậy thì Phong lại lên tiếng.

– Định xem trộm đồ của tôi hả? Đâu có dễ.

Nói rồi cậu ta đứng dậy đóng cánh cửa, thả phịch tôi nằm lại xuống sàn một cách phũ phàng. Chỉ kịp kêu lên một tiếng, cái lưng tôi đã đập xuống nền đau điếng, may là kịp nhấc đầu lên chứ không u một cục rồi.

– Nhà tôi tôi có quyền xem chứ – tôi lồm cồm bò dậy, gân cổ cãi.

– Xem gì thì xem, chứ lại thích đi xem đồ tôi à? Hay là… – Phong quay sang tôi, đôi mắt hấp háy nhìn đến là đểu – cô tìm quần đùi của tôi à?

– Cậu… – mặt tôi đỏ dần rồi chuyển sang trạng thái giận tím tái. Chẳng biết nói sao đành ngậm miệng quay lưng, kệ tên đáng ghét kia khoái chí. Từ giờ đến chết tôi thề không ngó vào cái ba lô của cậu ta nữa.

Bước vào phòng, tôi mới chợt nhớ ra tại sao lúc nãy hét to thế mà không thấy má la gì cả. Bình thường bà đều chạy ra xem xét tình hình. Hay là…

Chạy thục mạng vào Phòng má, tôi lướt qua Thanh Phong đang lén lút kiểm tra lại túi đồ mà không thèm liếc mắt một cái.

Phòng tối, chỉ có ánh đèn ngủ đầu giường dìu dịu. Má nằm trên giường, trán ướt rượt còn hơi thở yếu. Tôi lay nhẹ bà:

– Má! Má sao thế?

Chẳng có cử động nhẹ nào chứng tỏ bà có nghe tôi nói. Má ngất rồi ư?

– Phong! – tôi hét toáng lên – Giúp tôi với.

– Má – tôi khẽ cúi xuống, cảm thấy nước mắt sắp trào ra đến nơi. Bình thường má tôi đâu có đau nặng đến thế này – má có nghe con nói gì không?

Phong chạy vào ngay lập tức, cậu nhìn vẻ mặt hốt hoả


Polaroid