
ng của tôi và chợt hiểu ra chuyện.
– Phải gọi chị Yên. Chị ấy là bác sĩ.
– Nhưng chạy qua rồi lại chạy về, lâu lắm. Đưa má cô sang đi.
– Làm sao mà được?
Cổ họng tôi ngẹn cứng, nước mắt bắt đầu chảy.
Phong tiến lại, nâng má tôi lên rồi quàng hai tay bà lên trước để cõng.
– Khoác áo cho cô ấy đi, tôi cõng sang.
Tôi lúng túng lấy chiếc áo trên móc khoác vào cho má rồi vội vàng khép cửa theo Phong qua nhà chị Yên. Bước chân tôi đã vội, nhưng cậu ấy còn vội hơn, cẩn thận hơn. Tôi bị vấp đến mấy lần trong khi Phong cố giảm thiểu những cơn xóc cho má.
Nước mắt nhạt nhòa khiến tôi cảm thấy con đường như mới sau cơn mưa.
Thằng Trung và Hiếu ngồi cạnh nhau trên một phía của chiếc bàn tròn, cảm thấy uể oải khí miệng cứ phải nói không ngớt mà chẳng có tác dụng. Anh Thư Tỉ Tỉ ngồi trước hai đứa nó, hết lần này đến lần khác rót thứ chất lỏng màu nâu đỏ vào li.
Thở dài, thằng Trung cố thêm lần nữa.
– Tỉ Tỉ, đã nửa chai rồi đấy.
– Nửa chai thì sao? – Anh Thư hất hàm – tụi bay có uống không? Chị trả tiền cơ mà.
– Dạ, tụi em không dám – thằng Hiếu lên tiếng – nhưng mượn chị một tí được không ạ?
Nó với tay lên định cầm chai Chivas thì Anh Thư đã nhanh chóng chộp lại.
– Không có mượn gì cả… híc… để đấy, chị uống hết rồi cho tụi bay cái vỏ khoe bạn bè.
Nói xong cô cười nhạt một mình, cầm cái chai lên áp vào má, hai mắt nhắm đờ đẫn.
Thằng Thắng ngồi trong góc liếc xuống đồng hồ đeo ở tay. Nó bắt đầu ngồi ở đây từ hai tiếng trước và không thể ngờ là mình lại bắt gặp Anh Thư Tỉ Tỉ trong bộ dạng chán đời say khướt. Trước đây thì việc Anh Thư đến quán bar này và uống say ít nhất hai lần một tuần không phải là hiếm, nhưng mấy tuần trở lại đây Tỉ Tỉ không xuất hiện chốn này nên nó đã trở thành nơi ưa thích của cả nhóm.
Vậy mà giờ đây, ai làm cho Anh Thư chán đời đến mức kia? Lại chỉ có 2 thằng đàn em cà tàng đi theo, Thanh Phong biến đi đằng nào rồi?
** ** **
Má được đưa vào Phòng trong nhà chị Yên. Phong là con trai thì không thể vào, còn tôi lại lo lắng đến mức chẳng muốn đứng một chỗ quan sát. Cuối cùng tôi và Thanh phong đứng ngoài chờ trong khi chị khám cho bà.
– Mặt cô tái mét rồi kìa – Phong nói, ngồi xuống chiếc ghế cạnh tôi ở bên bàn uống nước.
Cậu ta nói nhưng tôi chẳng hề chú ý vì mải lục lại trí nhớ. Tháng trước tôi về thăm nhà thì bà còn khá khỏe, thậm chí không có biểu hiện của bệnh. Vậy mà lần này sắc mặt trông yếu đi rất nhiều.
Tôi chợt nhận ra tháng này vì mải cuốn mình vào những chuyện rắc rối, tôi quên mất cả đi làm đầy đủ để lãnh lương và gửi tiền mua thuốc về cho má. Chẳng lẽ vì thế nên bà không có thuốc uống đầy đủ?
Sao mày lại có thể vô tâm như thế hở Hoài Thư?
Lòng dạ nóng ran như lửa đốt, tôi đứng dậy định vào hỏi Yên nhưng chị đã đi ra.
– Má em sao rồi chị? – tôi cảm thấy mình sắp nói không ra hơi, ruột cồn cào.
– Chỉ choáng nhẹ thôi em – Yên gỡ ống nghe trên cổ xuống – Giờ em đi sắc thuốc cho má uống, bà tỉnh rồi, nghỉ ngơi chút xíu là khỏe. Không có gì nghiêm trọng đâu.
Chị vỗ vai tôi an ủi nhưng tôi biết mọi chuyện đâu có đơn giản như thế.
– Là do em quên gửi tiền về nên má không có thuốc uống phải không chị? Lỗi là do em hết.
– Em nói gì kì vậy – Yên nhìn tôi nghiêm nghị – không có em thì còn có chị nữa mà. Em phải yên tâm là chị vẫn đưa thuốc cho cô chứ – đôi mắt chị dịu lại – đừng lo lắng thái quá.
Yên ngồi xuống uống ngụm trà. Trán chị lấm tấm mồ hôi. Mai là ngày cưới của chị, vậy mà tối nay tôi còn làm phiền.
– Em xin lỗi. Cảm ơn chị nhiều. Sau này em sẽ đền ơn chị.
– Đừng nói chuyện ân huệ gì. Chúng ta thân thiết đủ để không nọ nhau gì hết, em hiểu chưa?
Yên mỉm cười làm tôi an lòng được phần nào.
– Em đi sắc thuốc đây chị – Phong đứng dậy.
Tôi cũng lúng túng theo cậu ấy ra ngoài. Thuốc và bếp ở nhà nên hai đứa phải về, để má cho chị Yên trông. Tôi lúi húi lên nhà tìm hộp thuốc thì Phong đã chẻ xong những mẩu củi nhỏ chuẩn bị đun bếp. Hóa ra cậu ấy cũng không phải là loại con trai chẳng biết làm tí việc vặt nào trong nhà.
Lúc tôi rửa ấm và thuốc thì hình như má đã khỏe lại. Phong chạy sang dìu bà về. Nhìn và vui cười cho mọi người an tâm, chẳng ai nghĩ bà đau đến nỗi bị ngất. Nghĩ thế tôi càng thêm đau lòng.
Phong trở ra sau khi đã về giường nghỉ. Cậu ấy ngồi xuống cạnh tôi, cũng bắt chước ngồi nhìn những đốm lửa chập chờn.
Tôi là người lên tiếng đầu tiên:
– Đáng lẽ tôi không nên lên thành phố học. Cứ ở nhà chăm sóc má có thì hôm nay đỡ phải hối hận.
– Cô đừng bàn lùi như vậy – Phong phản đối ngay lập tức – Chăm sóc má là một chuyện, nhưng học cho tương lai cô lại là việc khác.
– Nếu không có má thì tôi chẳng có tương lai.
Vừa nói câu này xong, Phong đã cốc cho tôi một cái. Hai đứa trừng mắt nhìn nhau nhưng chẳng có chút tức giận nào.
– Tôi xin lỗi – Phong đẩy cây củi cháy dở vào sâu trong bếp.
– Tôi cũng xin lỗi – tôi lí nhí.
– Cô xin lỗi vì cái gì? – Phong quay sang tôi với vẻ ngạc nhiên.
– Có lẽ vì đã nói những câu ngu ngốc.
Mặt tôi chẳng biểu lộ cảm xúc trong khi Phong cười vui vẻ, lấy tay xoa đầu tôi như một con cún.
– Biết thế là tốt.
Anh T