Disneyland 1972 Love the old s
Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta

Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta

Tác giả: Song Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327011

Bình chọn: 7.5.00/10/701 lượt.

mau tỉnh lại. – Tuấn Khôi nhanh chóng ôm cô lên mà chạy nhanh để thoát khỏi cánh rừng này.Tuấn Khôi trên tay ôm Rose đã ngất đi. Càng đi lại càng phát hiện mình đã bị lạc đường, sức lực của anh cũng như gần cạn . Tuấn Khôi chưa bao giờ cảm thấy mình bất tài đến mức độ như vậy, ôm cô gái mình yêu thương trong tay đang cận kề nguy hiểm lại không thể làm được gì.– Ào! – Một tiếng động phía sau lưng Tuấn Khôi.Tuấn Khôi quay lại thì nhìn thấy một con hổ từ phía xa nhìn họ như miếng mồi ngon.– Chết tiệt. – Tuấn Khôi nhớ lại bản báo cáo khi khai thác khu du lịch này, trong rừng cấm có nhiều vật nguy hiểm, nhưng chúng sống sâu bên trong rừng nếu như khách du lịch không qua vùng cấm sẽ không có gì nguye hiểm.Tuấn Khôi ôm Rose cứ từ từ đi lùi về phía sau, con hổ kia cũng bước nhẹ nhàng tới. Đến khi con hổ đói lao mình chạy tới thì Tuấn Khôi ôm Rose trên tay chạy nhanh đến phía trước không phân biệt là có đúng đường hay đang bị lạc đường.Con hổ đói phía sau khoảng cách ngày càng gần, Tuấn Khôi cũng chạy nhanh tới phía trước. Trong màn đên đen kịch, Tuấn Khôi ôm Rose chạy thoát khỏi hổ đói cũng là thần chết đang đuổi bám theo.Phía trước là vực thẩm nhưng Tuấn Khôi vì màn đêm đen tối, vì hoàng hốt trước thú dữ phía sau. Cứ thế mà chạy đến, cho đến khi không còn đướng lui nữa, hổ đói vẫn lao về phía họ.– Rose, chúng ta chết cũng phải chết nguyên vẹn. Em xinh đẹp không thể vào bụng nó được.Tuấn Khôi nói xong, ôm Rose lao xuống vực thẩm không suy nghĩ. Bàn tay vẫn ôm chặt cô gái của mình không buông…*********************Sáng hôm sau, mọi người mệt mỏi quay lại biệt thự. Hiện tại thì Rose cũng không tìm được, Tuấn Khôi cũng không quay về. Rin như người mất hồn, đó chính là hai đứa con mà cô thương yêu hơn mạng sống của mình.– Minh Trí, con em đâu? Anh nói đi, con của em đâu? – Rin khóc ngất.– Rin, bình tĩnh. Ba người đi cùng Tuấn Khôi vào rừng đang dẫn đường người của chúng ta vào tìm kiếm thằng bé, có phá nát nơi này anh cũng sẽ tìm con về cho em. – Minh Trí nặng trĩu nói.– Em không cần biết, em muốn Rose, muốn Tuấn Khôi. Hai đứa trẻ đó là sinh mạng của em. – Rin mất kiềm chế khóc ngất.– Rin, bình tĩnh lại. Có lẽ thằng bé bị lạc đường. – Thiên Kim an ủi.– Chị đưa cô ấy về phòng nghĩ ngơi, tôi và Trần Hậu sẽ trực tiếp đi tìm thằng bé.Người của Minh Trí đi tìm khắp nơi nhưng không hề nhận được tung tích gì từ Tuấn Khôi. Anh như bóc hơi khỏi khu rừng này.– Chết tiệt, chỉ bảo nó đi tìm lại liều mạng một mình đi vào nơi nguy hiểm này. – Minh Trí nhìn vẻ hoang vu rừng sâu mà tức giận.– Thiếu gia, thằng bé rất giống như cậu lúc 20t. – Trần Hậu lắc đầu nói.– Khi đó tôi quả thật rất ngông cuồng nhưng không hề không biết tự lượng sức. – Minh Trí lạnh lùng đáp.Trần Hậu chưa kịp đáp thì từ phía xa có một tên đàn em chạy tới hốt hoảng nói.– Đại ca, phía bên kia nhìn thấy một chiếc giày của phụ nữ. Gần sát vực thẵm.Minh Trí và Trần Hậu nhìn nhau, sau đó cùng nhau nhanh bước tới.– Đây không phài là quà tặng từ Mỹ của Rin dành cho Rose sao? – Minh Trí nhìu mày nhìn chiếc giày còn sót lại trên mép vực.– Có lẽ nào, Rose tự vẫn sao? – Trần Hậu giật mình suy đoán.– Không thể, con bé sống vui vẻ, không có chuyện gì đến mức phải tìm đến cái chết. – Minh Trí lắc đầu, nhìn chiếc giày của Rose rồi nói. – Có chuyện không hay rồi.– Ý của anh là? – Trần Hậu lo lắng.– Không cần biết là vì lí do gì chiếc giày này xuất hiện tại đây, mau cho người xuống chân vực tìm kiếm. – Minh Trí ra lệnh.– Còn Tuấn Khôi. – Trần Hậu vội hỏi.– Tiếp tục tìm kiếm bên trong khu rừng này. Có đốn hết cây cũng phải tìm cho ra. – Minh Trí nói xong nhanh chóng quay ra khỏi khu rừng cùng nhiều người đi về hướng chân vực thẩm, trong lòng hy vọng những suy đoán của mình là sai.Đọc tiếp Nhị tiểu thư, em sẽ thuộc về ta – Ngoại truyện 7 Chương Ngoại truyện TYĐS phần 8: Trả thù…– Đại ca, đã tìm được người rồi. – Một người hét lên khiến mọi người vô cùng mừng rỡ, họ đã nổ lực tìm kiếm khá vất vả, nơi này địa hình quả thật là nguy hiểm.Trần Hậu nhanh chân đi tới, phía trước mặt là Rose đang nằm trên mặt đất bất tỉnh.– Đại ca, vẫn còn thở. Chúng ta mau đưa cô ấy đến bệnh viện.Vì trên vực thẩm chỉ để lại chiếc giày của Rose nên Trần Hậu nghĩ rằng chỉ một mình Rose bị rơi xuống. Anh ra lệnh mọi người rút về và đưa Rose đến bệnh viện nhanh nhất, đâu biết ở phía cách đó không xa Tuấn Khôi vẫn đang nằm nơi đó hơi thở ngày một yếu dần.*******************Một cô gái xinh xắn đáng yêu với đôi mắt to tròn, trên vai đeo một chiếc giỏ thúng phía sau đang trên đường từ chợ sớm về nhà. Cô gái vừa đi lừa líu lo hát vang bài hát yêu thích của mình.Cô nhìn thấy một người đàn ông đang nằm bất động dưới đất, gương mặt quay về một phía, nơi này quả thật rất là ít người qua lại. Có một người đàn ông ở nơi này là một điều vô cùng lạ lẫm. Cô gái đi tới phía Tuấn Khôi khẽ lay lay.– Anh gì ơi, anh có sao không?Không nhận được câu trả lời, cô dùng sức kéo Tuấn Khôi nằm ngửa ra. Chàng trai này khá trẻ tuổi, lại vô cùng khôi ngô tuấn tú, gương mặt sáng láng. Cô lay thêm Tuấn Khôi vài lần nữa nhưng anh vẫn nằm bất