The Soda Pop
Nụ hôn của sói

Nụ hôn của sói

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325664

Bình chọn: 10.00/10/566 lượt.

này cũng sẽ không …” Trình Bùi Nhiên xoay người, mở cửa, chậm rãi đi ra ngoài.

Tư Đồ Nạo thấy vậy, lại bi phẫn, giơ tay lên, tay lại run run ở trong không trung.

Đối với đứa con gái không né không tránh này, như thế nào cũng không thể đánh tiếp, chỉ bắt lấy tay cô nói: “Đi, theo ba về nhà!” Cô quay lại, An Dĩ Phong vẫn không nhìn cô.

Không hiểu sao cô bắt đầu hoảng hốt, sợ hãi, một dự cảm chẳng lành bắt đầu xâm chiếm tâm trí cô.

Cô hiểu, cô hiểu bây giờ cô đi, về sau An Dĩ Phong sẽ không bao giờ gặp lại cô! “Không, con không đi!” Cô giãy ra, vội vàng đính chính lại lập trường của mình: “Ba, con biết mình không thể lấy anh ấy, con chỉ đơn thuần yêu anh ấy không được sao? Con sẽ không làm cho ba phải hổ thẹn, trước mắt người khác con có chết cũng sẽ không thừa nhận tình cảm của con với anh ấy.

Xin ba cho chúng con cùng nhau, chỉ cần ở chỗ người khác không hay không thấy, xin ba!” Tư Đồ Nạo cực lực đè nén tức giận, thấp giọng hỏi: “Con có biết mình đang nói gì hay không?” “Con về sau hẹn anh ấy nhất định sẽ cẩn thận, chúng con có thể gặp mặt nhau thật ít, bao nhiêu cũng được, một năm một lần cũng không sao …

Ba, con xin ba, con không thể không thấy anh ấy …” “Con!!!” “Con biết mình sai rồi!” Cô hít vào một hơi, lau đi nước mắt, quỳ gối ôm lấy chân Tư Đồ Nạo: “Con còn trẻ, tương lai còn rất dài.

Ba coi như là con nhất thời mê muội, có thể con sẽ nhanh chóng chán anh ấy, hoặc là anh ấy chán con.

Đến lúc đó con không oán cũng không hối.

Nhưng bây giờ, ba bắt con buông tay, con không làm được …

Cho dù làm được, con nhất định cũng sẽ hối hận cả đời.” “Thuần Thuần …” Tư Đồ Nạo thở dài một tiếng, giọng nói dịu đi một ít, “Theo ba về nhà, chúng ta từ từ nói chuyện.” “Vậy ba có thể cho con mười phút, con có mấy câu muốn nói với anh

[PEMINKI'> NỤ HÔN CỦA SÓI (CHƯƠNG 17) (4)

ấy.” Tư Đồ Nạo nhìn thoáng qua An Dĩ Phong vẫn giữ im lặng, bất đắc dĩ gật đầu: “Ba chờ con trong xe!” ———————– Vài phút trước trong phòng còn nóng bỏng, vậy mà vài phút sau lạnh lẽo tựa hầm băng.

Tiếng cười của bọn họ đã vĩnh viễn trở thành quá khứ.

Tư Đồ Thuần run rẩy đứng lên, từ phía sau An Dĩ Phong nắm lấy tay hắn.

Ở trong bàn tay lạnh lẽo của cô, hắn lặng lẽ rút ra.

“Anh bây giờ đã hiểu, vì sao em nói chúng ta không phải là người cùng một thế giới.” Hắn cười khổ: “Thì ra …

Ông ấy là ba em.

Vì sao không sớm cho anh biết?” Cô hiểu ý hắn, ngày ba cô nhậm chức, cô cùng An Dĩ Phong nhìn thấy trên TV.

Hôm đó, hắn còn nói mấy câu cực kì châm chọc, trong kí ức của cô còn mới mẻ như chỉ hôm qua mà thôi.

“Cói có thể thay đổi cái gì? Anh có thể không yêu em sao?” “Con gái cục trưởng cục cảnh sát cùng tội phạm vụng trộm yêu đương, em có biết chuyện này truyền ra ngoài sẽ bị gièm pha đến cỡ nào hay không?” “Biết.” Cô lẳng lặng nói: “Cho nên em đã nói với chính mình, người đàn ông này mình không thể yêu, không thể yêu …

Nhưng là, em vô dụng quá …” “……” “Với anh, em không thể khống chế được!” “Em nghĩ rằng chuyện chúng mình có thể giấu mãi được sao? Sớm muộn gì cũng bị bại lộ, ba em đến lúc đó rất có thể bị cách chức, nếu vậy em tính làm sao bây giờ?” Cô tựa vào vai hắn, thở dài: “Đừng hỏi em, em không biết, em ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ!” “Bây giờ nếu em nói chia tay, anh sẽ không trách em, anh có thể thông cảm …” Cô vội vàng nắm lấy tay hắn, “Anh không muốn em?” Hắn xoay người nhìn cô, đáy mắt là màu máu đỏ tươi: “Em muốn anh trả lời như thế nào? Nói cho em: Anh một chút cũng không muốn, hay nói cho em rằng đúng, anh muốn?” “Em hi vọng anh cái gì cũng đừng nói.

Nếu đã quyết định cùng nhau, thì cứ như vậy đi.” Cô nắm chặt tay hắn, mệt mỏi tựa vào ngực hắn: “An Dĩ Phong, cho đến lúc anh không còn yêu em, đừng nói đến việc miễn cưỡng chia tay như vậy.

Nếu thực sự có một ngày anh không còn yêu em, không cần phải cố gắng dối lòng, nói rõ cho em biết …

Em chỉ hi vọng anh còn sống, sống thật hạnh phúc, để mỗi lần nghĩ đến anh, em có thể thấy anh thoải mái nở nụ cười …” “Tiểu thuần!” Cô ở trong lòng hắn lắc đầu, nói: “Anh nói xem, chúng ta làm sai điều gì? Chúng ta không cần danh phận, không cần hứa hẹn, không cần mặt mũi …

Chúng ta chỉ vì có thể gặp mặt, điều gì cũng không để ý, như vậy cũng không được sao? Có phải chúng ta phải giấu mình ở những nơi người khác không thấy, nhớ nhung, tự dằn vặt …

mới là đúng sao?!” Cô ôm chặt hắn, cô gắng cảm nhận hơi ấm từ cơ thể hắn: “Chúng ta yêu nhau, chỉ thế thôi!” “Đúng vậy!” Hắn vuốt tóc cô, khẽ vỗ vai, giọng nói nhẹ nhàng: “Luật pháp cũng không thể xen vào giữa chúng ta.

Dù sao em cũng là cảnh sát, anh là tội phạm.

Chỉ bằng khá năng cùng kinh nghiệm của chúng ta, muốn yêu đương vụng trộm, cam đoan có thể thần không biết, quỷ không hay!” Cô lặng lẽ lau nước mắt, cười đẩy hắn ra: “Ghét quá! Mở miệng là vụng trộm.

Anh chưa lập gia đình, em chưa bị gả đi, anh tình em nguyện, chúng ta vụng trộm ai?” “Được, không phải yêu đương vụng trộm! Chúng ta là quang minh chính đại – Tình yêu, đừng nói luật pháp không thể xen vào, đến Ngọc Hoàng đại đế cũng không thể!” “Có thế em cũng không chịu.

Em