Sập bẫy, trò chơi nguy hiểm

Sập bẫy, trò chơi nguy hiểm

Tác giả: Du Huyễn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327784

Bình chọn: 7.00/10/778 lượt.

ấy ra xem.

“Tiểu Tam.” – từ Trình Ngụy

Thừa Tuyết nhìn thấy bị gọi hai từ Tiểu Tam lại bị người trong công ty hiểu lầm thì bực bội: “Có việc gì Nhị lão thiếu? Ngài lại nổi cơn gì đây?”

Nhanh chóng có tin nhắn gửi đến: “Làm sao đây tôi nhớ em, thân thể tôi cũng nhớ em.”

Đồ biến thái. Cô dám cá trên đời này trong số tất cả người cô từng gặp qua, Trình Ngụy chính là tên biến thái nhất. Anh ta số hai không ai số một.

“Tâm trạng tôi không tốt đừng chọc tôi.”

“Làm sao vậy? Ai lại ăn hiếp em?”

“Mọi chuyện rắc rối lắm, nói chung tôi không được vui.”

“Một lát em nghỉ làm được chứ?”

“Chắc được.”

“Một lát tôi đến đón em.”

Thừa Tuyết nhắn tin lại bảo không cần, tin đồn về cô nhiều lắm rồi nha nếu Trình Ngụy lại còn đến thì cô sẽ sống không yên.

Nhưng mà cô nhắn thêm bao nhiêu tin bên kia vẫn không phản hồi, Thừa Tuyết bỏ cuộc dẹp điện thoại vào túi.

Vì sao trong cuộc đời lúc nào cũng có người khiến chúng ta đau lòng và người đau lòng vì chúng ta. Nhiều người nói rằng giữa một người làm họ vui và làm họ buồn thì họ thà chọn người làm họ vui nhưng mà đa số đều làm trái ngược lại.

Con người rất buồn cười, không ai hiểu được cũng như bản thân họ cũng không hiểu nổi.

.

Mười lăm phút sau Thừa Tuyết đang ngồi làm việc thì điện thoại reo liên tục, cô liếc qua màn hình là số của Trình Ngụy.

Không phải anh lại tới lúc này chứ?

-Alo.

[…Anh đang ở trước cửa công ty, em xuống đi…'>

-Tôi tưởng ba mươi phút nữa chứ? Mới vào làm mười lăm phút thôi.-cô áp sát điện thoại vào tai nói nhỏ

[…Không phải em bắt tôi đợi em chứ?…'>

-Bây giờ không được, một lát đi.

[…Tôi cho em hai quyết định, một là em xuống, hai là tôi lên…'>

-Tôi xuống.

Thừa Tuyết quải ba lô đi xuống dưới đại sảnh từ xa đã nhìn thấy chiếc Lamborghini Veneno sừng sững đậu trước cửa, Thừa Tuyết vuốt trán chầm chậm đi ra.

Thừa Tuyết nhìn thấy Trình Ngụy ngồi trong xe còn vẫy tay chào cô, Thừa Tuyết liếc anh một cái đi lại xe ngồi vào.

-Anh đúng là phiền phức.-cô vừa ngồi lên xe đã càm ràm

-Tôi đưa em lên núi ngắm cảnh.

-Anh đúng là điên khùng.

Có ai lại lên núi ngắm cảnh chứ? Không lẽ lại là ngắm cây đất đá hay sao?

-Em không thích cũng được nhưng mà tôi vẫn chở em đi.

Cô thầm bĩu môi cũng không nói nhiều.

Xe chạy ra ngoại ô, chạy thêm một đoạn quẹo vào con đường đi lên đỉnh núi cao. Thừa Tuyết đưa tay nhấn nút kéo cửa xuống, gió thiên nhiên lùa vào mát rượi cảm giác cả tâm hồn được tự do vô cùng thoải mái.

Cô đưa tay ra như muốn nắm lấy, lòng bàn tay như có như không chạm vào gió cứ như sắp nắm được lại mất.

Trình Ngụy cho xe dừng ở một khoảng đất trống trải, Thừa Tuyết đi xuống xe chạy tới nơi cao nhất đứng nhìn cảnh thành phố phía dưới.

Cô đưa tay vén tóc, cảm nhận sự tươi mát trong lòng bỗng nhẹ nhõm cùng thanh thản đi rất nhiều.

-Có đẹp không?

Thừa Tuyết quay đầu mỉm cười gật đầu với Trình Ngụy.

-Rất đẹp.

Thành phó giống như một mô hình thu nhỏ, đứng ở đây cô có thể nhìn bao quát nó, cái gì cũng nhỏ xíu mà cô cứ như một người khổng lồ đến xứ sở người tí hon.

-Tôi vừa phát hiện ra nơi này, cảm thấy nếu có phiền muộn thì ở đây là thích hợp nhất.

-Trình Ngụy, vì sao anh tốt với tôi như vậy?

Đây là điều cô rất muốn hỏi từ rất lâu, hôm nay cũng có cơ hội để hỏi.

Trình Ngụy ngồi xuống thảm có xanh, hai tay chống phía sau ngửa đầu nhìn trời sao.

-Không biết nữa.

Có lẽ là duyên hoặc là tiếp cận cũng có thể là cảm giác đặc biệt nào đó. Trước nay đều chưa ai quan tâm anh như cô, chắc vì vậy nên mới muốn thân thiết với cô.

-Anh thật lạ!

Cô ngồi bên cạnh anh, cười ngọt ngào.

-Lúc nãy vì sao em lại bực bội?

-Tâm trạng không tốt. Mẹ tôi bị suy tim, bác sĩ nói phải làm phẫu thuật nhưng mà khả năng thành công rất thăm, nếu không phẫu thuật tôi có một năm chăm sóc bà còn nếu phẫu thuật, một là tôi có ba bốn năm bên bà, hai chính là một giây cũng không có. Tôi đã chọn không phẫu thuật.

Thừa Tuyết ngẩng đầu nhìn trời xanh, nhìn cánh chim bay qua cảm thấy ngưỡng mộ.

-Em sợ mẹ mình sẽ rời xa em mãi phải không?

Giọng anh trầm hẳn, có chút muộn phiền.

-Ai mà không sợ chứ?

-Tôi kể em nghe câu chuyện này.

Anh kể lúc trước có một người mẹ, bà nói với con trai mình chỉ cần thành tâm cầu nguyện điều gì đó thì sẽ thành sự thật, cậu con trai khi ấy chỉ mới lên bảy rất ham chơi, mỗi lần ước cậu đều mong có đồ chơi mới, quần áo mới. Đến một ngày người ba của cậu có người phụ nữ, họ còn có con với nhau. Người cha thường xuyên không về nhà, cậu con trai mới thành tâm mong muốn cha mình quay về nhưng mà một lần, hai lần rồi lần thứ n cậu cầu mong thì ba cậu vẫn không quay về.

Đến khi mẹ cậu mất, cậu mới biết được hóa ra những lần trước cậu cầu nguyện đều do mẹ mình nghe được mà chuẩn bị cho cậu, cậu mới phát hiện ta hi vọng chưa hẳn đã tốt mà không hi vọng chưa hẳn đã xấu.

-Hi vọng chưa hẳn đã tốt mà không hi vọng chưa hẳn đã xấu.

Thừa Tuyết nói trong miệng, chợt nhận ra một điều.

Không phải…

-Nếu hi vọng làm con người ta buồn vậy thì sớm đã không có người ngu ngốc như cậu bé.-Trình Ngụy chợt cười cay đắng giống như tự giễu

-Đó không phải lỗi của cậ


XtGem Forum catalog