
.
Cho dù Quan Hi ăn thêm như thế nào cũng không thể ăn xong hết phần, sau khi tính tiền thì Diệc Tâm Đồng cảm thấy còn dư lại nhiều như vậy không mang đi thật là đáng tiếc, lập tức kêu nhân viên phục vụ giúp họ đóng gói mang đi.
Phi Ưng và Quan Hi đưa cô đến cửa phòng, nhìn cô vào phòng của mình mới trở về phòng mình.
Diệc Tâm Đồng nhìn chằm chằm bánh xèo Osaka xách về có chút ngẩn ngơ. Nhiều như vậy, nếu như không giải quyết chúng, để sang ngày mai có thể hư không? Hoặc là mùi vị sẽ thay đổi?
Giơ cổ tay lên xem đồng hồ một cái, mới bảy giờ tối, bọn họ hẳn là còn chưa ăn cơm chứ?
Diệc Tâm Đồng xách theo một bao đồ đứng ở cửa phòng của anh, chần chừ đi tới đi lui ở cửa ra vào. Cô đi vào như vậy, có thể bị anh cho rằng là đang lấy lòng anh?
Nếu như bị anh đẩy ra hoặc mắng chửi một trận, cô đây không phải là tự tìm ngược sao? Hít sâu một hơi, đang chuẩn bị lặng lẽ rời đi, sau lưng đột nhiên xuất hiện một đôi chân, người tới vỗ bả vai của cô kêu lên:
– Người đẹp, tìm đến Dean sao?
Diệc Tâm Đồng kinh ngạc quay đầu nhìn lại là Tote, thấy anh ta cầm một phần tài liệu trên tay, đoán chừng là muốn vào phòng của Dean.
Cô vội phủ nhận nói:
– Không có. . . . . . tôi chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua đây.
– Thật sao? – Anh nghi hoặc con ngươi lướt trên người cô, cuối cùng tầm mắt dừng lại trong ngực của cô, vui vẻ cười nói – Đây không phải là bánh xèo Osaka sao?
– À. . . . . . đúng vậy! Anh muốn ăn không?
– Đương nhiên là muốn ăn, chẳng qua Dean cũng chưa ăn cơm, nếu không cầm vào mọi người cùng nhau ăn? – Trong đôi mắt anh ta có nụ cười giảo hoạt, nhưng cô không nhìn ra, chỉ là nghe thấy anh còn chưa ăn cơm, tâm không nhịn được mềm nhũn ra.
– Vậy mấy người đều đang làm cái gì? Ban ngày ở quán trà uống trà no rồi? – Trong lời nói của cô mang theo vị chua xót.
– Thì ra cô thấy được chúng ta, tôi cho rằng cô không thấy chúng tôi. – Anh gượng ép cười một tiếng.
Cô đưa bánh xèo Osaka trong tay cho anh ta, nói với anh ta:
– Cầm vào đi!
– Cô không muốn đi vào? Cô không cầm đi vào, cậu ta sẽ cho là tôi mua, đây không phải là công lao để một mình tôi nhận đâu! – Anh ta nửa đùa nửa thật nói.
Cô rũ mắt xuống, cười lạnh nói:
– Không sao, dù sao cũng không phải là thứ sơn trân hải vị gì.
– Nhưng ở trong mắt của cậu ta so sơn trân hải vị còn trân quý đấy!
– Hả? Anh nói cái gì? – Cô kinh ngạc nhìn anh ta.
– Ha ha, không có gì! Thật sự không đi vào sao? Bên trong đều là người một nhà.
– Không cần, tôi đi về ngủ trước, ngủ ngon! – Cô vẫy vẫy tay với anh ta, sau đó đi về phòng của mình.
Tote nhìn chăm chú cô một cái thật sâu, cúi đầu nhìn qua túi ny lon trên tay, đẩy cửa trước mắt ra đi vào.
Ý như trong tưởng tượng của anh ta, người đàn ông kia đang ngồi trên ghế sofa đốt một điếu thuốc, không biết đang ở đây nghĩ cái gì.
– Dean tới đây ăn bữa ăn tối đi!
Dean nhìn anh ta một cái, không hiểu anh ta đang cười cái gì.
– Coral đâu? Đi nơi nào?
– Cô ấy à! Hình như ra bên ngoài gọi điện thoại. – Anh ta lấy bánh xèo Osaka gói kĩ ra, đưa cho anh một hộp, cười toét miệng nói:
– Ăn đi!
– Đây là thứ gì? – Anh về đoạn tàn thuốc cầm trên tay, cau mày liếc nhìn hộp đóng gói.
– Bánh xèo Osaka, Đồng Đồng mua! – Tote vừa dứt lời, chỉ nghe được giọng người đàn ông kia lạnh lùng vang lên – Lấy đi, tôi không ăn!
Tote cho rằng cậu ta sẽ rất vui mừng ăn bữa ăn tối cô gái đó đưa tới, kết quả cậu ta lại bày ra sắc mặt này, khiến anh ta cảm thấy hết sức buồn bực.
– Tại sao? Cô ấy lại đứng ở cửa phòng cậu thật lâu, một bộ muốn vào lại sợ bị cậu ghét bỏ. Cậu trái lại rất tốt, lại có thể không ăn? – Tote đẩy mắt kiếng một cái, nói móc.
– Cậu thích thì lấy mà ăn hết đi, đừng phiền đến tôi! – Dean đứng dậy cầm áo khoác, dáng vẻ muốn ra khỏi cửa.
Tote còn chưa kịp nữa ăn bánh xèo Osaka trên tay, vội hỏi tới:
– Cậu đi đâu vậy?
– Cần phải báo cáo với cậu không? – Anh nhíu mày nhìn anh ta.
Anh ta vội câm miệng:
– Không cần! Chẳng qua nhiều như vậy, một mình tôi ăn thế nào được hết?
– Không phải còn có Coral? Gọi cô ấy cùng nhau giải quyết!
Anh một bước tới cửa, cũng không quay đầu lại ra khỏi phòng của mình, bước chân tạm ngừng ở trước cửa phòng cô, ngay sau đó lại xoay người rời đi.
Diệc Tâm Đồng vốn đã nằm vào trong chăn rồi, làm sao cũng không ngủ được. Không biết anh ăn bánh xèo Osaka không, cô đứng dậy xuống giường, đi tới cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, bên ngoài là đèn đóm sáng rỡ, tiếng xe bíp bíp không ngừng. Tầm mắt của cô lại bị một chiếc xe dừng dưới lầu hấp dẫn ánh mắt, đó không phải là xe của Dean sao? Trông đèn sau xe vẫn sáng, anh muốn đi ra ngoài? Trễ như thế anh đi đâu? Vậy có phải là có ý nghĩa, anh chưa ăn bánh xèo Osaka?
Cô tùy ý khoác cái áo khoác, kéo cửa ra chạy ra ngoài.
Nhất định là cô nổi điên mới có thể chạy đuổi theo.
Mắt thấy xe sắp khởi động, cô vội đuổi theo ở sau xe kêu lên:
– Dean chờ một chút!
Nghe được âm thanh, tay Dean giữ để trên tay lái dừng lại, nhìn xuyên qua kính xe phía sau nhìn cô gái tóc tai bù xù, lông mày không tự chủ nhíu lại.
Cô thở hổn hển đi tới cửa sổ xe, đưa tay vỗ vỗ cửa sổ thủ