
ng nghĩ vậy, cũng chẳng ai dám lại đụng chạm Hoa Kỳ Môn.
Nguyên Bảo nói:
– Lúc đó anh hùng thiên hạ sẽ nhất định đưa ngón tay cái lên tán tụng, Điền đại thiếu gia quả thật là một kẻ phi thường.
Điền Kê Tử cười lớn:
– Thật ra, chỉ cần chú nói một câu như vậy thôi cũng là đủ rồi.
– Còn Tiêu Tuấn thì sao?
– Tiêu đường chủ dĩ nhiên là một trong những đại công thần đã truy sát Lý Tướng Quân.
Điền Kê Tử cười nói:
– Có điều từ hồi ông ta chấp chưởng hình đường rồi, dĩ nhiên sẽ không còn xem mấy thứ tiền tài của cải ngoài thân vào cặp mắt mình.
– Còn Cao Thiên Tuyệt?
Nguyên Bảo lại hỏi:
– Ông không sợ Cao Thiên Tuyệt sao?
– Lúc trước có sợ đấy, sợ chết đi được.
Điền Kê Tử nói:
– May mà bây giờ đã có người thế ta giải quyết giùm chuyện đó.
– Ai?
– Ngân Điện phu nhân, Vô Thanh Phích Lịch va cái vị Dương đại lão bản của chú.
Điền Kê Tử cố ý thở ra một hơi:
– Bọn họ không phải là lưỡng bại câu thương mà là tứ bại tứ thương, thụ thương tuy không nặng, nhưng cũng không nhẹ lắm.
Nguyên Bảo biến hẳn sắc mặt.
Điền Kê Tử cười càng khoan khoái:
– Nhưng chú đừng lo lắng gì cả, bởi vì chúng ta là bạn bè, nể mặt chú, nhất định ta không có chút gì không khách khí với bọn họ cả.
– Ông tính chuẩn bị làm gì chúng ta?
– Ta chuẩn bị tiêu chín ngàn lượng bạc mua cho chú hai con ngựa tốt nhất, một cổ xe tốt nhất, đưa chú về lại đông hải.
Thái độ của Điền Kê Tử bỗng dưng biến thành không những thành khẩn, mà còn nghiêm trang:
– Không những vậy, ta cũng biết nhất định chú sẽ không làm gì ta cả, bởi vì chuyện ta làm không phải là chuyện gì xấu, ta chỉ bất quá tóm giữ một tên đại đạo thế thôi, nếu có người nào nói, ta đã thế thiên hành đạo, cho những tên phạm pháp trong thiên hạ biết võng trời tuy thưa mà khó lọt, ta cũng không đỏ mặt đâu.
Nguyên Bảo cười khổ:
– Cho dù sau này có ai gọi ông là đại hiệp, tôi xem ông cũng không đỏ mặt đâu.
Mặt của Điền Kê Tử quả nhiên không đỏ.
– Cũng có ngày chú sẽ là đại hiệp, lúc đó Tiêu đường chủ nhất định đã là bang chủ Cái bang, ba người chúng ta sẽ chiếu cố cho nhau, giang hồ toàn bộ là thiên hạ của mình thôi.
Y càng nói càng khoan khoái, cười tới mức hình như miệng không còn ngậm lại được.
Nguyên Bảo cũng cười theo y, cũng cười rất khoan khoái.
– Vì vậy, hiện tại xin hai vị hãy thành toàn giùm ta, để ta đem cái vị Lý Tướng Quân này đi.
Điền Kê Tử nói:
– Cả đời tôi sẽ không quên lòng tốt của các vị.
– Ông nhất định phải đem Lý Tướng Quân đi?
– Đúng vậy.
– Nếu vậy ông cứ việc đi đi.
Nguyên Bảo bỗng hết còn cười nữa, nó đang than thở:
– Chỉ bất quá, con đường đó có thể xa lắm đó, không những vậy, đi rồi vĩnh viễn trở lại không được.
– Chú nói đây là con đường gì vậy?
– Dĩ nhiên là con đường xuống suối vàng chỉ có đi mà không trở về.
– Suối vàng?
Điền Kê Tử hỏi:
– Tại sao ta phải đi con đường về suối vàng?
– Bởi vì Lý Tướng Quân đã qua đời từ lâu rồi.
Nguyên Bảo nói:
– Ông muốn đi tìm ông ta, không đi xuống suối vàng còn đi tìm đâu khác?
Điền Kê Tử hơi biến sắc, y nhìn lom lom vào Nguyên Bảo cả nửa ngày, rồi mỉm cười:
– Lý Tướng Quân tuy có bị chút thương tích, nhưng ta bảo đảm một hai tiếng đồng hồ còn chưa chết nổi đâu.
– Thế thì ông ta đâu?
– Ở ngay đây.
– Ở đâu?
Nguyên Bảo hỏi Điền Kê Tử:
– Sao tôi không thấy đâu cả?
Nó trợn tròn mắt nhìn quanh, sau đó mới ngừng lại chỗ Quách Địa Diệt:
– Không lẽ ông nói là ông ta sao?
– Trừ ông ta ra còn ai nữa?
– Không lẽ ông cho rằng ông ta là Tam Tiếu Kinh Hồn Lý Tướng Quân?
– Không lẽ ông ta không phải sao?
Nguyên Bảo bỗng cười lớn lên, cười muốn gập cả lưng lại, cười muốn thở cũng thở không ra hơi. Làm như cả đời nó còn chưa gặp qua chuyện nào buồn cười như vậy.
– Nếu ông ta là Lý Tướng Quân, thì chắc tôi là Sở Lưu Hương mất.
Nó chỉ vào mũi của mình:
– Ông xem tôi có phải là Sở Lưu Hương không?
Điền Kê Tử thế mà vẫn còn bình tĩnh, y đợi Nguyên Bảo cười xong rồi mới hỏi:
– Ông ta không phải Lý Tướng Quân?
– Dĩ nhiên là không phải.
– Thế thì ông ta là ai?
Quách Địa Diệt nãy giờ ngồi ở đó, gương mặt lộ vẻ tán thưởng, nhìn bọn họ nói chuyện như đang nhìn một vỡ kịch. Đến lúc đó ông ta mới nói:
– Ta họ Quách, tên là Quách Địa Diệt.
o O o Điền Kê Tử thộn mặt ra, biểu tình trên gương mặt y cũng giống như của Nguyên Bảo lúc nghe cái tên đó lần đầu tiên vậy.
Bất kỳ ai nghe cái chuyện như vậy cũng phải biến thành ra thế.
Có điều, Điền Kê Tử rốt cuộc cũng có chỗ không giống người khác, gương mặt của y thoáng chốc bỗng lộ ra một nụ cười:
– Không ngờ, thật không ngờ.
Y vừa cười vừa nói:
– Quách đại hiệp mười mấy năm nay hiệp tung không thấy trong chốn giang hồ, không ngờ bây giờ lại xuất hiện nơi đây, thật là một chuyện vui vẻ bằng trời.
– Ông không tin?
Nguyên Bảo hỏi giùm Quách Địa Diệt.
– Lúc Thiên Tuyệt Địa Diệt tung hoành thiên hạ, hình như ta còn đang mặc tả, muốn tiểu thể nào cũng tiểu ướt hết ra cả chân, làm sao gặp được mặt thật của đại hiệp đương thời?
Điền Kê Tử nói:
– Nếu ta chưa thấy mặt thật của Quách đại hiệp, làm sao ta tin được vị bằng hữu này là Quách đại hiệp.
Y thở ra:
– Ta