Disneyland 1972 Love the old s
Thất Tuyệt Ma Kiếm

Thất Tuyệt Ma Kiếm

Tác giả: Ngọa Long Sinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325493

Bình chọn: 10.00/10/549 lượt.

hải bên vực. Bọn y tuy đông người nhưng không mạnh bằng huynh đài.

Y ngừng lại một chút rồi tiếp:

– Hơn nữa y bị thương rất nặng, nếu không giải cứu kịp thời e rằng đến phải chặt tay.

Người áo đen cười lạt hỏi:

– Nếu tiểu đệ bị thương dưới loạn đao của bọn họ thì sao?

Lý Lãng đáp:

– Tiểu đệ cũng phải đến ngăn cản.

Người áo đen phì cười nói:

– Thật là chuyện cứu cấp kẻ bị thương, bênh vực người yếu đuối nghe rất lọt tai!

Lý Lãng nghe giọng mỉa mai không khỏi biến sắc lạnh lùng hỏi:

– Các hạ tay không một mình chọi năm còn chưa đủ mạnh hay sao?

Người áo đen cười khẩy đáp:

– Xem chừng bọn kia có mối liên quan với các hạ.

Lý Lãng không khỏi lửa giận bốc lên ngùn ngụt nhưng hắn cố dằn lòng hỏi lại:

– Cách xưng hô các hạ thế nào?

Người áo đen đáp:

– Tại hạ đã lên được hoa thuyền. Nếu không có thiệp mời của Giang Nam Song Hiệp thì cũng phải trổ võ công mới được tiến vào hội trường, tưởng chả cần phải thông tên báo họ nửa.

Lý Lãng tức giận đến cực điểm, hắn đảo mắt nhìn quanh bốn phía thấy quần hào ai cũng lộ vẻ nghiêm trọng, thì không khỏi kinh hãi nghĩ thầm:

– Tình thế lúc này rất phức tạp, nếu mình xử sự không khéo tất nổi cuộc phong ba.

Hắn nghĩ vậy liền dẹp lửa hận, tủm tỉm cười nói:

– Huynh đài đã không muốn báo danh tại hạ cũng không dám miễn cưỡng, song tại hạ có mấy lời cần phải thuyết minh trước.

Người áo đen hỏi:

– Ðược rồi! Các hạ có điều gì cứ nói?

Lý Lãng chậm rãi đáp:

– Trong hoa trường đã có nghiêm lệ. Ðiều quan trọng thứ nhất là không nên đánh lộn hoặc mượn duyên cớ để quấy rối đại hội. Ðã có một chỗ động võ là diễn võ đài cũng ở trong hoa trường mà tiểu đệ có trách nhiệm bảo vệ đây. Diễn võ đài chính là nơi 12 cô hoa nữ kén chồng. Những người đến tham dự Hoa hội đều có thể trông vào võ công của mình mà lên đài tỷ thí.

Người áo đen nói:

– Ða tạ các hạ có lời chỉ giáo.

Lý Lãng lại nói:

– Diễn võ đài tới mai mới bắt đầu mở cửa trong một thời kỳ bảy ngày liền. Nếu 12 cô hoa nữ mà kén được giải tế sớm hơn thì hoa trường tỷ võ này kết thúc sớm hơn. Bằng không thì lôi đài phải liên tục mở trong bảy ngày. Huynh đệ có muốn động võ thì lên đó mà tỷ đấu mới là danh chính ngôn thuận.

Người áo đen chưa kịp trả lời thì bên ngoài có thanh âm hỏi lại:

– Giả tỷ trong bảy ngày mà 12 mỹ nữ chưa lựa được đủ phu tế thì lôi đài cũng tạm kết thúc hay sao?

Lý Lãng đáp:

– Theo nhận xét của tiểu đệ thì anh hùng hào kiệt võ lâm không thiếu người chẳng có lý nào lại không lựa được 12 vị đầy đủ tư cách về võ công cũng như về nhân phẩm.

Người kia lại hỏi:

– Trường hợp mà 12 mỹ nữ có tính cao ngạo không lựa được đủ thì sao?

Lý Lãng đáp:

– Nhiệm vụ của tiểu đệ chỉ có trách nhiệm bảo vệ hoa trường này nên về luật lệ tỷ võ cho các cô mỹ nữ tuyển phu không hiểu đầy đủ. Tối mai lúc khai đài sẽ có người giải thích tường tận về cuộc tỷ đấu. Xin miễn cho tiểu đệ khỏi trả lời về vấn đề này.

Hắn đảo mắt nhìn quanh bỗng ra chiều sửng sốt nói:

– Lạ thiệt!

Dường như hắn tự biết mình lỡ lời, nên hai tiếng “lạ thiệt” vừa ra khỏi cửa miệng, hắn lập tức dừng lại không nói nữa.

Lý Hàn Thu chú ý nhìn quanh thì ra người áo đen đã mất biến không hiểu từ lúc nào. Chàng chỉ thấy thanh quỉ đầu đao mà y đoạt được lúc trước hiện còn cắm xuống ván lát.

Chàng khẽ hỏi Lôi Phi:

– Không biết người áo đen là ai mà ghê gớm thế? Nguyên một thân pháp chợt ẩn chợt hiện cũng cao thâm không biết đâu mà lường!

Lôi Phi khẽ đáp:

– Chúng ta đi kiếm nơi tĩnh mịch nghỉ một lúc đã!

Bổng thấy Lý Lãng chắp tay tuyên bố:

– Cuộc phân tranh đã giải quyết xong. Xin các vị trở về nguyên chỗ xơi rượu dùng trà.

Quần hào đứng vây quanh thấy không còn gì đáng coi nữa liền lục tục giải tán.

Lôi Phi dẫn Lý Hàn Thu tới một gốc hoa trường ngồi xuống hai chiếc ghế tre.

Một ả nữ tỳ liền bưng trà lại đặt xuống bàn rồi bỏ đi.

Lôi Phi chờ thị đi xong rồi khẽ hỏi Lý Hàn Thu:

– Lý đệ! Lý đệ đã nhìn thấy chuyện gì chưa?

Lý Hàn Thu hỏi:

– Chuyện gì?

Lôi Phi đáp:

– Tần Hoài Hoa hội này đã được bố trí cực kỳ nghiệm mật. Hiện giờ chúng ta bị người để ý rồi.

Lý Hàn Thu nói:

– Vậy hôm nay chúng ta ra sớm một chút đi về phía hoang lương vắng vẻ hạ sát kẻ theo dõi. Tối mai thay đổi diện mạo rồi lại tới đây.

Lôi Phi nói:

– Tiểu huynh e rằng câu chuyện không giản dị như thế được.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Vậy bây giờ làm sao?

Lôi Phi đáp:

– Hay hơn hết là chúng ta ở đây tìm cách giải mối hoài nghi trong lòng họ.

Lý Hàn Thu nói:

– Tiểu đệ tưởng chuyện này lại càng khó hơn.

Lôi Phi nói:

– Người áo đen đã ngăn cản đỡ cho chúng ta một hồi. Bây giờ tất cả những người của hội trường đang bắt đầu hành động tìm kiếm hành tung y.

Lý Hàn Thu chợt nhớ ra điều gì liền hỏi:

– Lôi huynh! Lôi huynh có để ý đến người bị thương là Ngô Hằng không?

Lôi Phi ngẩn người ra một chút đáp:

– Tiểu huynh không để ý.

Lý Hàn Thu nói:

– Gã bị thương khá nặng nếu không giải cứu kịp thời thì e rằng đến phải chặt tay. Bất luận gã có phải người của Giang Nam Song Hiệp không, nhưng đã bị thương ở trong hội trường thì dĩ nhiên Giang Nam Song Hiệp phải để ý đến. Không ngờ cả g