Polly po-cket
Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210885

Bình chọn: 9.00/10/1088 lượt.

nhíu mày hỏi:

– Giao du quá ít chăng?

– Có thể nói như thế.

Lãnh Ngưng Hương hỏi lại một câu:

– Trước đây khi Ôn Phi Khanh cứu ngươi, giữa hai người thân giao với nhau rồi

chăng?

– Cố nhiên trước đó tại hạ chưa từng quen biết Ôn cô nương, nhưng tình huống

hoàn toàn khác, lúc ấy tại hạ hôn mê bất tỉnh, vốn chẳng hay biết gì.

– Theo như ngươi nói, thì lúc ấy nếu như ngươi chẳng phải trong tình trạng bất

tỉnh nhân sự, thì Ôn Phi Khanh cứu ngươi, ngươi nhất định sẽ từ chối?

– Có lẽ thế!

– Cuồng!

Lãnh Ngưng Hương buộc miệng kêu lên, ngưng mắt nhìn chàng chừng như rất

kinh ngạc rồi đổi giọng hỏi:

– Nói ta biết, vì sao Ôn Phi Khanh cứu ngươi thì ngươi chấp nhận, mà lại không

chấp nhận lòng tốt của ta? Phải chăng vì Phi Thuý Cốc danh tiếng không bằng Hàn

Tinh Môn, hay là vì con người ta không bằng Ôn Phi Khanh…

Lý Tồn Hiếu lắc đầu nguầy nguậy nói:

– Cô nương, tại hạ là người không thích nói chuyện danh vọng địa vị…

– Ta hiểu ngươi không phải là hạng người như vậy, nhưng thế thì vì sao?

– Cô nương, tại hạ không thể tuỳ tiện thụ ân của người khác, nợ nhiều khó trả, mà

cũng không kham nổi!

Lãnh Ngưng Hương “A” lên một tiếng nói:

– Chẳng lẽ ngươi định có sự báo đáp đối với Ôn Phi Khanh?

– Điều đó đương nhiên, tri ân há không nghĩ chuyện báo đáp!

– Ngươi thiếu cô ta ân cứu mạng, ân cứu mạng sánh bằng trùng sinh tái tạo,

chẳng tầm thường chút nào, không biết ngươi định trả bằng cách nào, mà lấy gì để báo

đáp đây?

Lý Tồn Hiếu điềm nhiên nói:

– Tại hạ tất nhiên có cách báo đáp, mà cũng có cái để đền đáp.

Lãnh Ngưng Hương tỏ ra nôn nóng gặng hỏi:

– Ta hỏi ngươi làm thể nào để báo đáp, lấy gì để trả ân?

Lý Tồn Hiếu gượng nói:

– Điều này tại hạ chưa nghĩ tới, cô nương bức hỏi khiến tại hạ khó đáp.

– Ta xem cô ta không hy vọng báo đáp, cũng không cần báo đáp.

Lý Tồn Hiếu nói:

– “Cho ngừơi chớ nghĩ, nhận ngừơi chớ quên”, người thi ân đương nhiên chưa

từng thi ân có mục đích, thế nhưng bổn phận người thụ ân lại gi tâm khắc cốt, ngày

đêm canh cánh chuyện báo trả.

– Xem ra Ôn Phi Khanh cứu rất đúngngười, giờ nếu như ta không mong ngươi đền

đáp, không cần ngươi báo trả thì sao?

– Vừa rồi tại hạ nói qua, người thi ân không cần báo đáp, nhưng người thụ ân

không thể không báo đáp!

Lãnh Ngưng Hương thấy chàng một mực cương quyết, nhưng không thể nói chàng

không có lý, bấy giờ cứ nhìn chàng suy nghĩ một lúc lại nói:

-Thôi thế này, giờ ta giúp ngươi khử độc, sau này ngươi sẽ làm cho ta một chuyện,

như thế có qua có lại chẳng ai nợ ai?

-Hảo ý cô nương khiến tại hạ cảm kích, cô nương nếu như có chuyện gì cần đến

tại hạ, tại hạ nguyện ra sức giúp một tay, thế nhưng hảo ý cô nương tại hạ xin tâm lĩnh!

– Thế thì chẳng hoá ra ta nợ ngươi sao, ngươi chẳng tùy tiện thụ ân của người,

chẳng lẽ ta lại tùy tiện nhận sự giúp đỡ của người khác chăng? Ngươi nên biết rằng, ta

cũng là người chẳng phải tuỳ tiện thọ lĩnh ân người!

Lý Tồn Hiếu nhún vai nói:

– Thế thì thôi, tại hạ xin cảm tạ hảo ý cô nương.

– Aøi da…Con người ngươi…

Giọng Lãnh Ngưng Hương nghe ra hơi lạt đi, nói:

– Ngươi coi nhẹ tính mạng mình thì ích gì? Ngươi nên biết, Ôn Phi Khanh chỉ có

thể cứu người thoát chết, nhưng không thể giải hết độc trong người ngươi, nếu như độc

tính ấy cứ tiềm ẩn trong người thì sẽ tổn hại rất lớn đến công lực của ngươi.

– Đa tạ cô nương, điều này tại hạ biết. Tại hạ cũng không giấu gì mà nói cho cô

nương biết, Liễu Ngọc Lân hiện tại đang ở Giang Nam, tại hạ chẳng bao lâu sẽ tìm

được hắn…

Lãnh Ngưng Hương nhíu mày nói:

– Tìm hắn để lấy giải dược?

– Đúng thế.

– Thế thì khác nào “cùng cáo thương lượng”, hắn chịu giao cho ngươi chăng?

– Chỉ cần tìm được hắn thì chẳng còn ngại hắn không chịu trao ra!

Lãnh Ngưng Hương lắc đầu nói:

– Ta biết ngươi thân hoài tuyệt học, nhưng trước khi độc tính trong người ngươi

còn chưa giải hết thì ngươi chớ hòng vọng động chân khí, càng không thể quyết đấu trí

mạng. Ngươi nhất định không phải là đối thủ của hắn.

– Tại hạ biết, nhưng không ngại vì còn có Ôn …

Nói đến đó chàng nhận ra không tiện bèn nín bặt.

Lãnh Ngưng Hương lạnh giọng giúp chàng nói tiếp:

– Có Ôn Phi Khanh đồng hành, có người trợ giúp đúng chứ?

Cô ta ngừng lại phớt hiện một nụ cười vừa mỉa mai vừa chua chát nói:

– Đúng rồi, ta sao lại quên mất nhỉ! Có Ôn Phi Khanh bên cạnh trợ giúp, thì ngươi

có khả năng lấy được thuốc giải, thế nhưng ngươi đã nặng nợ với Ôn Phi Khanh, vì sao

lại chịu nhận nợ thêm một lần nữa chứ?

Lý Tồn Hiếu ngớ người chẳng biết nói sao, người ta có ý tốt mà nói, chàng đương

nhiên chẳng còn nói gì được nữa. Qua một lúc thật lâu chàng mới thốt lên được mất

tiếng:

– Điều này…

Lãnh Ngưng Hương chừng như hết cách thở dài một tiếng nói:

– Ngươi không cần nói gì nữa, tâm ý của ngươi ta đã hiểu rất rõ, tâm ý của ta hy

vọng ngươi cũng hiểu được vài phần. Giờ thì chuyện ngươi chịu nhận hay không thì

hoàn toàn tùy thuộc vào ngươi!

Nói rồi phất nhẹ tay lên, một vật trắng bay nhanh đến trước người Lý Tồn Hiếu.

Lý Tồn Hiếu rất bất ngờ trước hành động này của cô ta, chẳng kịp