
suy nghĩ gì nữa
giơ tay lên bắt lấy.
Lãnh Ngưng Hương nhìn thấy chàng đã giơ tay đón lấy, bèn nói nhanh:
– Ngươi bảo trọng!
Nói chưa dứt câu, thân hình nhẹ như làn sương đêm tung vút lên không thoát
nhanh ra ngoài Tảo Diệp Lâu.
Lý Tồn Hiếu hiểu, thế nhưng chàng không đuổi theo, đồng thời chàng cũng hiểu
với công lực của chàng lúc này muốn đuổi theo cũng không kịp. Mắt ngưng nhìn theo
bóng mỹ nhân khuất nhanh trong làn sương khuya, bất giác trong lòng trào dâng lên
một cảm giác xôn xao kích đọng khỏ tả, đến một lúc lẩm bẩm một mình:
– Cô nương, sao phải khổ vậy…
Ai hiểu được, điều này chỉ nên hỏi Lãnh Ngưng Hương, mà e rằng đến bản thân
Lãnh Ngưng Hương cũng không hiểu ra nổi!
Sau hồi ngẩn người nhìn lại tay mình mới nhận ra là một chiếc bình ngọc nhỏ xíu
xinh xắn, thoang thoảng một hương thơm dìu dịu.
Trăng lặng sao mờ, Lý Tồn Hiếu rời khỏi Tảo Diệp lâu xuống Thanh Lương sơn,
bên tai cơ hồ còn nghe văng vẳng tiếng ngâm trong như ngọc vọng xuống từ Tảo Diệp
lâu: “Giang Nam đệ nhất cảnh là đây. Bốn mặt Thiên Sơn phủ kín chân”
Xa nhìn lại thành Kim Lăng, chỉ còn heo hắt vào ánh đèn khuya, trong lòng chàng
một cảm giác khó tả, cũng không hiểu nó là cái gì.
Về đến khách điếm, phòng của Ôn Phi Khanh tối mịt, cửa cũng khoá kín, vốn
nàng có chút hơi men giấc ngủ tất rất ngon lành.
Chàng nhẹ chân vào phòng nằm thẳng lên giường, đến đèn chẳng thắp chỉ sợ
đánh động Ôn Phi Khanh…
oOo
Tơ Tình Vạn Lý
Lại nói, cùng lúc ấy ở một góc khác Thanh Lương sơn, có một lương đình nhỏ
hình bát giác lợp ngói lưu ly, nơi này chính là di chỉ “Thuý Vi Đình”, do danh
tiếng Hàn Thế Trung thời Nam Tống xây dựng.
Đương nhiên đã là di chỉ nổi tiếng thời Nam Tống thì địa thế phải có khác,
thanh cao thoáng mát, phóng mắt thu hết thành Kim Lăng vào trong tầm mắt, các ngọn
núi phong tạo thế, quả là một danh thắng thu hút rất nhiều tao nhân mặc khách.
Lúc này đây, trong lương đình có hai người ngồi đối diện, một người áo trắng như
tiên sa chính là Lãnh Ngưng Hương, một người còn lại thân vận huyền y lại chính là Ôn
Phi Khanh.
Hai người mặc nhiên đối tọa rất lâu tợ hồ như hai pho nữ thần tượng.
Hai trong “Võ lâm tứ tuyệt” hội diện nhau trong “Thúy Vi Đình”, đêm nay là đêm
nào, Thanh Lương sơn nếu như có tri giác hẳn cũng vô cùng vinh hạnh vì cuộc hội ngộ
này!
Qua đi một hồi lâu mới nghe Lãnh Ngưng Hương lên tiếng phá tan không khí im
lặng nói:
– Ta biết ngươi nhất định sẽ phát hiện ra, nhưng không ngờ ngươi lại theo đến
đây. Sao, chẳng yên tâm ư ?
Giọng cô ta mang âm sắc lạnh lùng cố hữu.
Ôn Phi Khanh phớt cười, giọng rất ôn hòa nói:
– Lãnh cô nương, chúng ta biết tiếng nhau đã lâu, thế nhưng chưa một lần thực sự
diện kiến, đêm nay chúng ta có duyên hội ngộ ngay trong “Thúy Vi Đình” Thanh Lương
sơn này, tục ngữ có câu “nghe tên không bằng thấy mặt, thấy mặt hơn hẳn nghe tên”,
tôi rất vinh hạnh vui mừng, không hiểu Lãnh cô nương…
Lãnh Ngưng Hương chẳng đợi nói hết, liền cắt ngang nói ngay:
– Ngươi ngăn cản ta, mời ta đến ngồi chờ trong Thúy Vi Đình này chẳng lẽ chỉ để
nói mấy lời đó?
Ôn Phi Khanh lại cười điềm nhiên, giữ giọng bình hoà nói
– Tôi có rất nhiều lời muốn nói với Lãnh cô nương, đồng thời có một cuộc nói
chuyện dài với cô nương, cho nên dự tính trước khi trời sáng mới trở về khách điếm.
Không biết Lãnh cô nương có thời gian ngồi lâu, muốn nghe tôi dốc mấy lời tận chân
tâm?
Lãnh Ngưng Hương vẫn giọng lạnh như tiền nói:
– Ta đã ngừng lại, đồng thời cũng đã cùng vào ngồi trong tiểu đình này.
Ôn Phi Khanh cười nói:
– Vậy thì trước tiên tôi xin đa tạ…
– Bất tất khách khí, có gì ngươi cứ nói ra đi!
– Trước tiên tôi xin nói cô nương rõ, mà cũng nên tin rằng anh ta để lại mảnh thư
của Lãnh cô nương trong khách điếm, ấy là vì anh ta không muốn giấu tôi, tôi rất cảm
kích. Thế nhưng tôi theo chân lên Thanh Lương sơn thì anh ta hoàn toàn không biết,
đồng thời sau khi trở về cũng không thể phát hiện ra, bởi vì vào lúc này anh ta chẳng
thể vào trong phòng tôi!
Lãnh Ngưng Hương nói:
– Hắn là người quân tử!
– Lãnh cô nương, nói anh ta là người quân tử e chưa đủ!
Lãnh Ngưng Hương chỉ im lặng không nói.
Ôn Phi Khanh lại tiếp:
– Những gì Lãnh cô nương nói chuyện với anh ta trên Tảo Diệp Lâu tôi đều nghe
hết, Lãnh cô nương khẳng khái tặng giải dược bổ khuyết cho điều tôi không làm được.
Thành thật mà nói tôi vô cùng cảm kích…
Lãnh Ngưng Hương nói:
– Thuốc giải đó ta tặng cho hắn, chẳng tặng cho ngươi, nên bất tất dùng hai tiếng
cảm kích, ta không dám nhận!
Một câu hết sức thẳng mặt mà cũng đầy khiêu khích, nhưng Ôn Phi Khanh chẳng
để tâm, vẫn hiện nụ cười ôn hoà nói:
– Những điều cô nương nói đồn đại trên giang hồ về tôi là chỉ đúng một nửa, thế
nhưng lời cô nương nói về sự chuyển biến của con người tôi thì lại hoàn toàn chính xác.
Cô nương nói đúng, chính vì anh ta là anh ta, cho nên tôi mới cứu anh ta, cũng vì tôi
cứu anh ta, cho nên mới chuyển đổi tâm tính…
– Điều này ta tin.
– Tôi thừa nhận tôi có tình cảm với anh ấy, có tình cảm ngay từ lần đầu gặp mặt,
mà trong