Old school Easter eggs.
Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210755

Bình chọn: 9.5.00/10/1075 lượt.

ô nương, hảo ý tâm lĩnh, chuyện này tôi chỉ muốn tự tay mình làm.

Còn nếu cô nương muốn đáp lại ân tình của tôi rất đơn giản, xin thực lòng đối đãi với

anh ta!

Lãnh Ngưng Hương cắn nhẹ môi trầm ngâm một lúc nói:

– Cô nương lẽ nào còn không biết tôi?

– Tôi nếu như không biết cô nương, thì cũng không đến đây làm gì.

Lãnh Ngưng Hương mặt hiện cảm kích nói:

– Vậy thì… đa tạ cô nương…

– Bất tất phải thế.

Lãnh Ngưng Hương hốt nhiên hỏi:

– Niên kỹ cô nương…

Ôn Phi Khanh cười nói:

– Tôi e rằng lớn hơn cô nương một hai tuổi, năm nay hai mươi mốt.

Lãnh Ngưng Hương thốt lên:

– Lớn hơn một tuổi, tôi phải gọi một tiếng thư thư mới phải.

Ôn Phi Khanh giơ tay nắm nhẹ hai vai mảnh mai của Lãnh Ngưng Hương cười tươi

nói:

-“Băng mỹ nhân” đã tan rồi, tôi nhận, muội muội!

Lãnh Ngưng Hương mặt đầy xúc động nói:

– Khanh thư tâm trường nhiệt huyết khí khái, thực khiến người ta vô cùng bội

phục!

Ôn Phi Khanh bật cười lên thành tiếng nói:

– Mình đã không được, làm cho người khác được há chẳng vui sao?

Lãnh Ngưng Hương gật đầu xúc động mạnh chẳng nói gì thêm, nhưng rồi nhớ

đến một điều tự nhiên trong mắt hằn lên sát cơ nghiến răng nói:

– Ba tên vô lại kia thật đáng chết, lúc đầu tiểu muội không biết, nếu như biết thì

trên đường đã xé xác Hầu Ngọc Côn mới hả giận!

Ôn Phi Khanh nét mặt sa sầm, lắc đầu thở dài nói:

– Cảm tạ muội muội, đây có lẽ là số ta…

– Khanh thư sao lại nói thế, muội xưa nay không tin số mệnh.

Ôn Phi Khanh cười khổ nói:

– Muội muội không tin số mệnh, ta làm sao lại tin? Chuyện đã như hiện tại, ta chỉ

còn an ủi là ý trời đã định, mà cũng có thể là báo ứng nghiệp chướng ta gây ra từ khi

xuất đạo giang hồ đến giờ!

Lãnh Ngưng Hương đôi mày nhíu cao định nói tiếp, nhưng Ôn Phi Khanh đã lắc

đầu hỏi:

– Muội muội, chúng ta không nói những chuyện này nữa. Chuyện đã thành định

cục, nói cũng chỉ vô ích, cho dù dội hết tam giang cũng không gội sạch thân ta. Dù

Tinh Vệ tái hiện thì cũng không giải được thiên tinh của ta, chẳng lấp được bể hận

này.

Nàng hơi ngừng lại rồi nói tiếp:

– Ta còn một chuyện muốn nói với muội muội.

– Khanh thư, có chuyện gì?

– Trước khi ta nói ra chuyện này, ta muốn hỏi một câu là muội có lòng độ lượng

dung hòa với người khác không?

Lãnh Ngưng Hương chau mày hỏi:

– Chẳng lẽ chàng còn có người khác?

Ôn Phi Khanh gật đầu nói:

– Đúng, muội muội, người này chẳng xa lạ gì với ta và muội, chính là “Lãnh

Nguyệt Môn” Lệnh Hồ Dao Cơ.

– Là cô ta?

Lãnh Ngưng Hương buộc miệng la lên, rồi hỏi:

– Chuyện thế nào, Khanh thư, họ quen nhau bao giờ?

Bấy giời Ôn Phi Khanh liền đem chuyện Lý Tồn Hiếu giữa đường gặp Lệnh Hồ

Dao Cơ từ đầu đến cuối kể lại cho Lãnh Ngưng Hương nghe.

Lãnh Ngưng Hương im lặng lắng nghe xong, trên mặt hiện một nét khác thường

nói:

– Thì ra Lệnh Hồ Dao Cơ cũng…Khanh thư, nói thế chàng quen biết Lệnh Hồ Dao

Cơ trước tiên.

Ôn Phi Khanh ngưng mắt nhìn Lãnh Ngưng Hương nói:

– Muội muội, chúng ta cũng như nhau thôi, đều chẳng phải là nhi nữ thường tục,

chớ nên phân biết thế nào là trước sau.

Chút khác thường trên hoa dung Lãnh Ngưng Hương dần dần tan đi, lắc nhẹ đầu

nói:

– Muội chẳng suy nghĩ tính toán gì cả, mà cũng không nên suy nghĩ gì nhiều, nhỡ

như muội có những tính toán so đo thì khanh thư làm sao chứ…

– Chớ nhắc đến muội muội!

Ôn Phi Khanh bên khóe môi hiện một nụ cười miễn cưỡng nói tiếp:

– Thân như ta số cao mệnh bạc, một đời này xem như bi thảm, cũng thật đáng

thương!

Lãnh Ngưng Hương chẳng ngăn nổi xúc động trong lòng mình, hai tay ôm lấy bờ

vai Ôn Phi Khanh mà nước mắt lưng tròng, nói giọng nghẹn đi:

– Khanh thư, đừng nói nữa, thư thư mà còn nói thì muội rất khổ tâm, nhìn thư thư

mà muội sắp khóc rồi đây!

Nói đến cuối câu vội vàng giơ tay gạt nhanh hạt lệ châu chực lăn dài trên má.

Ôn Phi Khanh buông tiếng thở dài nói:

– Muội muội là người thẳng thắn cương nghị, người trong giang hồ chỉ biết muội là

một “Băng Mỹ Nhân”, nhưng chẳng hề biết muội là người bên ngoài lãnh bạc nhưng

bên trong đầy nhiệt huyết. Được, ta chẳng nói nữa, từ đêm nay trở đi không bao giờ nói

đến mấy tiếng khổ mệnh, bi thảm, đáng thương được chứ? Muội muội, nhanh ngăn

dòng nước mắt, nếu không ta nhìn thì lòng thêm bi thương…

Lãnh Ngưng Hương nghe nói cúi thấp đầu xuống gọi khẽ:

– Khanh thư.

Ôn Phi Khanh bật cười lớn lên nói:

– Tốt, tốt, ta không nói nữa, chẳng ngờ muội cũng là người mau nước mắt như

vậy, thôi để thư thư ta lau nước mắt cho nhé!

Nói rồi, lấy ra một chiếc khăn tay bằng lục giơ lên lau nước mắt trên má Lãnh

Ngưng Hương, nhưng lúc sắp chạm vào mặt Lãnh Ngưng Hương thì cô ta giữ chiếc

khăn lại nói:

– Khanh thư, chiếc khăn này cho muội nhé!

Ôn Phi Khanh ngớ người hỏi:

– Sao? Muội muội…

– Bẩn mất!

– Bẩn à? Ai nói!

Ôn Phi Khanh mỉm cười nói tiếp:

– Những hạt nước mắt của muội muội còn quý hơn cả minh châu, thơm hơn cả xạ

hương, ta sẽ chẳng bao giờ giặt nó mà luôn giữ bên mình cho hết cuộc đời này!

Lãnh Ngưng Hương mặt ửng hồng nói:

– Khanh thư thật là khéo nói!

Ôn Phi Khanh cười khúc khích nói:

– Ai bảo tạo hóa si