
nhân của “Phi Thuý Cốc” đến Kim Hoa này là
đủ!
Lãnh Ngưng Hương ngưng mắt hỏi:
– Ngươi trong Lãnh Nguyệt Môn nhậm chức gì?
Hoàng bào đồng tử nghiêm túc đáp:
– Tiểu khả đương chức “Truyền lệnh đồng tử” dưới trướng Lão Thần Tiên.
Lãnh Ngưng Hương mỉm cười nói:
– Thảo nào mà ngươi khéo ăn nói, thế Ôn cô nương đâu?
Hoàng bào đồng tử nói:
– Hiện đang ở bên cạnh Lão Thần Tiên, là quý khách của Lãnh Nguyệt Môn.
Lãnh Ngưng Hương nói:
– Ôn cô nương chưa trở về, ta chẳng có lòng dạ nào làm chuyện khác. Cũng có
nghĩa là nói, trước khi Ôn cô nương chưa trở về thì ta chẳng bao giờ gặp ai!
Hoàng bào đồng tử nói:
– Tiểu khả chỉ phụng mệnh truyền lệnh, còn Lãnh cô nương đi hay không, tiểu
khả chẳng ép buộc được.
– Vốn là như thế, đúng chứ?
Hoàng bào đồng tử cúi người nói:
– Đã chuyển lời xong, nhị vị hộ pháp chính đang chờ hồi âm, tiểu khả không dám
chậm trễ, cáo từ!
Nói rồi quay người bước đi.
Trương Viễn Đình đột nhiên lên tiếng:
– Các hạ xin ngừng bước.
Hoàng bào đồng tử quay người lại hỏi:
– Tôn giá có gì chỉ giáo?
Trương Viễn Đình nói:
– Nào dám, xin về báo lại nhị vị hộ pháp, Lãnh cô nương sẽ đến đúng hẹn!
Hoàng bào đồng tử không khỏi ngạc nhiên, ngưng mắt nhìn lão ta hỏi lại:
– Tôn giá có thể thay Lãnh cô nương làm chủ chuyện này?
Lãnh Ngưng Hương nói đỡ lời Trương Viễn Đình:
– Vị này là trưởng bối của ta, lời của trưởng bối ta dám không nghe!
Hoàng bào đồng tử ôm quyền nói:
– Thế thì quá tốt, đa tạ Lãnh cô nương.
Dứt lời, cả hai sóng vai nhau bước nhanh ra khỏi khách điếm.
Ngưng mắt nhìn đối phương đi khuất rồi, Trương Viễn Đình mới nói:
– Lãnh cô nương thứ cho tôi vừa rồi mạo muội đứng ra tự tác tự thọ!
Lãnh Ngưng Hương lắc đầu nói:
– Tiền bối nói vậy tôi làm sao dám, tiền bối muốn tôi đi tất có cao kiến, tôi ngu
muội nhất thời chưa nghĩ ra…
– Cô nương khéo nói, xin vào trong phòng rồi nói chuyện.
Bốn người vào phòng ngồi xuống bên bàn, Trương Tiêu Lan nhanh nhẹn pha cho
mỗi người một chén trà.
Trương Viễn Đình nhấp một ngụm trà hắng giọng nói:
– Lãnh cô nương, trước mắt “Phi Thuý Cốc” không nên xung đột với “Lãnh Nguyệt
Môn”…
Lãnh Ngưng Hương mỉm cười nói:
– Tiền bối, tôi chẳng nghĩ đến điều này. Nhớ tôi đã có nói, vì Ôn thư thư mà tôi
có thể bất chấp tất cả, cũng không có gì đáng hối tiếc.
Trương Viễn Đình nói:
– Điều này thì tôi biết, thế nhưng Nhị cô nương hiện đang còn ở trong tay Lãnh
Nguyệt Môn.
Lãnh Ngưng Hương trầm ngâm giây lát mới nói:
– Thế thì tiền bối có gì chỉ giáo?
Trương Viễn Đình lắc đầu nói:
– Hai tiếng chỉ giáo thì không dám. Cô nương cũng nhìn ra, theo tình hình thì Liễu
Ngọc Lân nhất định đã trúng độc chứ chẳng nghi.
– Đúng, điểm này thì tôi nhìn ra.
– Tôi nghe cô nương nói “Vô hình độc” là tối độc trong bách độc…
Lãnh Ngưng Hương gật đầu nói:
– “Vô hình độc” đích xác là tối độc trong bách độc, không những độc tính kịch
liệt mà còn rất khó đề phòng, cho nên mới xưng là “vô hình độc”.
– Nghe cô nương nói “Vô hình độc” ngoài giải dược độc môn của “Phi Thuý Cốc”
ra không ai giải nổi!
– Sự thực là thế.
Trương Viễn Đình trầm lặng một lúc nói tiếp:
– Theo cô nương biết thì trong thiên hạ còn có người nào khác có thể giải “Vô
hình độc” không?
Lãnh Ngưng Hương nghe hỏi chau mày suy nghĩ, một lúc lắc đầu nói:
– Theo tôi biết thì duy nhất độc môn giải dược tự chế của “Phi Thuý Cốc” mới giải
nổi “Vô hình độc”
– Thế thì quá tốt.
Trương Viễn Đình hắng giọng lại nói:
– Cô nương, theo tình thế mà nói, Lãnh Nguyệt Môn chẳng khi nào chịu cam tâm
thả Nhị cô nương ra…
Lãnh Ngưng Hương nói:
– Trừ phi họ không còn muốn tên cháu rễ tương lai kia nữa!
Trương Viễn Đình lắc đầu nói:
– Cơ bà bà đã nhìn đúng Liễu Ngọc Lân, đồng ý gả cháu gái mình cho hắn thì khi
nào chịu để hắn chết oan uổng!
– Vậy thì bà ta phải thả Ôn thư thư về.
Trương Viễn Đình lại lắc đầu nói:
– Bọn họ chẳng cam tâm làm thế, hễ là người có chút quật cường thì chẳng bao
giờ chịu cúi đầu, huống gì con người Cơ bà bà từng mang danh cổ quái kỳ dị nhất võ
lâm!
Lãnh Ngưng Hương “hừ” một tiếng nói:
– Nếu như ngoan cường đến cùng, thì phần thiệt thuộc về chúng thôi.
– Tuy là thế, nhưng chúng đã chịu hẹn cô nương nói chuyện, điều đó biểu hiện
chúng tuy không chịu thua, nhưng cũng không dám kéo dài cục diện căng thẳng.
– Thế thì tiền bối có cao kiến gì?
– Tôi chỉ nhắc nhở cô nương, đã là Tả Hữu hộ pháp thì hai người này địa vị chẳng
nhỏ trong Lãnh Nguyệt Môn, có thể nghĩ thì biết ngay!
Lãnh Ngưng Hương ánh mắt sáng lên, vui mừng nói:
– Tôi hiểu ra, đa tạ tiền bối.
Trương Viễn Đình cười điềm nhiên nói:
– Tôi chỉ tính một nước cờ vẹn toàn, nhưng làm được hay không thì chẳng thể nói
trước.
– Ý tiền bối là…
– Một người bị rắn cắn, người khác nhìn dây thừng cũng sợ, chúng đã bị một lần
thì tất đề phòng.
Lãnh Ngưng Hương cười nói:
– Điều này xem ra so bản lĩnh, xem khả năng đề phòng của chúng cao minh, hay
là bản lĩnh thi thố của tôi cao minh, chưa biết “hươu về tay ai”!
Trương Viễn Đình gật đầu cười nói:
– Nói cũng đúng…
Nụ cười biến mất nhanh trên mặt lão, l