
ách để minh chứng ngươi phải hay không phải là cốt nhục của Bang chủ Thẩm Định Giang?
Tiểu Thiên nhìn lão:
– Tiền bối muốn nói là cần phải hỏi lại kẻ đã gây ra việc này, Hà Kỉnh Chi hoặc Tân Lương?
Đoan Mộc Qúy gật đầu:
– Không sai! Đó là cách duy nhất chắc chắn giúp ngươi minh bạch thân thế!
Tiểu Thiên hít mạnh một hơi thật dài:
– Tại hạ cũng định tiến hành việc này từ lâu. Dù Tân Lương đã chết nhưng Thất Quái vẫn còn đó! Sở dĩ tại hạ có phần chậm là vì muốn qua tiền bối giúp tại hạ hiểu rõ thêm những việc có liên quan đến Ngũ Hành Bang.
Đoan Mộc Qúy tỏ vẻ phấn khích:
– Ngươi cẩn trọng như vậy rất đúng! Hiện giờ, tuy mười phần đến chín ta đã tin ngươi chính là cốt nhục của Thẩm Bang chủ nhưng nếu chưa có bằng cớ xác đáng…
Tiểu Thiên cũng rất phấn chấn:
– Tiền bối tin thật ư?
Lão ngập ngừng:
– Như ta vừa nói, ta có thể tin. Những thời điểm ngươi vừa nói hầu như đều trùng khớp.
Lúc Bang chủ đắc ngộ kỳ duyên cũng là lúc ngươi được sinh hạ, tên Thiên của ngươi đã giải thích điều đó. Khi ngươi lên hai, mẫu thân ngươi đã cùng một lúc thất lạc với muội muội mới sinh của ngươi. Sự việc xảy ra càng khiến Thẩm Bang chủ có những hành vi thất thường. Mọi việc trở nên nghiêm trọng hơn kể từ lúc đến lượt ngươi bị thất lạc, thời điểm cũng đúng như ngươi nói, tình hình bổn Bang phải ra tuyên cáo thoái ẩn. Sau cùng là, hà…
Bang chủ bị tuyệt tích, quyền chấp chưởng thuộc về lão Hà, tổng hộ pháp Ngũ Hành Bang!
Tiểu Thiên đang có nhiều nghi vấn về vị muội muội, nhưng chưa kịp nêu ra thì quanh quẩn bỗng loảng thoảng xuất hiện những làn khói trắng!
Tiểu Thiên thất kinh:
– Lão đang phóng hỏa!
Đoan Mộc Qúy giật nảy người:
– Đâu dễ gì phóng hỏa thiêu hủy một trận đồ?
Tiểu Thiên thở ra:
– Chỉ không dễ nếu phạm vi trận đồ thật rộng. Đằng này, do là trận trong trận nên phạm vi không thể lớn hơn. Tâm cơ của lão thật không thể xem thường!
Đoan Mộc Qúy hốt hoảng:
– Nói như vậy, chúng ta đã rơi vào tuyệt lộ?
Tiểu Thiên khẽ rít:
– Có tận nhân lực mới tri thiên mạng! Tiền bối nên chuẩn bị, tại hạ quyết phải mở đường máu, nhất định phải thoát.
Đôi mắt của Đoan Mộc Qúy bỗng đảo vòng:
– Có điều này ta nghĩ ngươi nên biết!
Tiểu Thiên nhìn lão, hồ nghi:
– Là điều gì, tiền bối?
Lão hạ thấp giọng:
– Cũng do ngươi nói, Bang chủ chỉ phát cuồng, ắt đang bị Hà Kỉnh Chi sanh cầm! Ta nghĩ, ngươi nên nghĩ cách giải cứu! Cũng vậy, những huynh đệ đang bị giam giữ ở tổng đàn bổn bang đều là đường chủ và những vị phó đường chủ! Muốn khôi phục Ngũ Hành Bang, nhất định phải cứu họ!
Tiểu Thiên phát hiện khói càng lúc càng tỏa ra nhiều và hầu như được tuôn ra từ tứ phía.
Tiểu Thiên phẫn nộ:
– Lão đã quyết bắt giữ chúng ta! Vòng vây bên ngoài có thể đoán chẳng khác nào thiên la địa võng.
Đoan Mộc Qúy chợt chạm vào chàng:
– Những gì ta vừa nói mong ngươi ghi nhớ kỹ. Phải cứu tất cả, nhớ chưa?
Giọng nói của lão thật khác lạ, khiến Tiểu Thiên phải sinh nghi:
– Tiền bối định làm gì? Nếu bên ngoài vừa có lão Linh Hoá vừa có cả Thất Tinh Hóa Đạo, tiền bối có mạo hiểm theo một cách nào đó cũng vô ích.
Đoan Mộc Qúy cố ý cười lớn:
– Ta đã nói rồi! Nếu lão Linh Hóa thật sự cần đến Tuyệt Học Càn Khôn, nhất định lão sẽ không dám lấy mạng ta. Ngươi lo gì chứ? Ha…. Ha….
Bất ngờ, Tiểu Thiên và Đoan Mộc Qúy cùng nghe lão đạo Linh Hoá thở dài:
– Cửu Trùng Thiên! Bọn ngươi đã như thú nằm trong rọ, hãy ngoan ngoãn thuận phục bổn đạo chủ, may ra còn duy trì sinh mạng! Ha…. Ha….
Tiểu Thiên lập tức quát trả:
– Hồ Khắc Vọng! Lão là hạng người như thế nào, ta thừa biết! Lão chớ vọng tưởng ta sẽ thuận phục lão!
Thanh âm của lão Linh Hóa đang biểu lộ sự kinh ngạc tột cùng:
– Ngươi là ai? Sao ngươi biết rõ tính danh của ta?
Tiểu Thiên cố ý hý nộ lão:
– Lão thử đoán xem ta là ai? Mà này, lão đừng quên, nghĩa huynh của lão là Tư Đồ Thuận, người đã bị lão dùng oán báo ân như thế nào đấy. Ha…. Ha….
– Cửu Trùng Thiên! Ai cho người biết về nghĩa huynh của ta? Ngươi thật sự là ai?
Trong khi đối đáp với lão, Tiểu Thiên phát hiện có một hướng khói tuôn ra không nhiều bằng ba hướng còn lại!
Tiểu Thiên vội hạ thấp giọng như muốn nói cho Đoan Mộc Qúy nghe:
– Trong bốn hướng có một hướng khói tuôn ra không nhiều, đó chỉ là kế…
Như nhận ra câu đang nói không có người nghe, Tiểu Thiên thất kinh quay lại! Và Tiểu Thiên càng thêm thất kinh khi biết Đoan Mộc Qúy đã bỏ đi từ lúc nào rồi.
Định đi tìm lão vì nghĩ lão do bấn loạn khi đang bị trận đồ cách ly, Tiểu Thiên chợt nghe có tiếng ả Thiếu Đạo chủ quát:
– Lão Đoan Mộc kia rồi! Đừng để lão chạy thoát!
Tiếp đó là tràng cười ngạo mạn của Đoan Mộc Quý:
– Muốn bắt ta ư? Ha…. Ha….! Chỉ một vòng lửa chưa đầy ba trượng như thế này, bọn Huyền Thông Linh Đạo các ngươi đánh giá ta thấp thế sao? Ha…. Ha….
Vụt hiểu, Tiểu Thiên biết ngọn lửa do lão đạo Linh Hóa hạ lệnh phóng hạ đã phần nào làm cho trận đồ mất đi sự biến ảo và Đoan Mộc Qúy cũng biết như vậy nên lão cố tình tạo cơ hội cho Tiểu Thiên thoát thân!
Do có ý này nên lúc nãy lời nói và thái độ của lão trở nên khác lạ, Tiểu Thiên tuy nhận ra nhưng chẳng