Duck hunt
Thiên Đường Và Hạnh Phúc

Thiên Đường Và Hạnh Phúc

Tác giả: Kobayashi Ayako

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3224201

Bình chọn: 8.00/10/2420 lượt.

rọng’ thì người đó hẳn rất đáng để gặp”Người đàn ông không có chút phản ứng gì, chỉ đáp lại bằng sự im lặng. Đôi mắt đỏ khẽ thay đổi, thoáng qua, nhưng đủ làm nụ cười nở trên môi cô gái.“Có lẽ là 3… 3 người tôi kính trọng…” – người đàn ông nói, làm đôi mắt cô gái ánh lên tò mò – “…Và trong ba người đó, một người là cô”Đôi mắt cô gái thoáng sững sờ rồi cũng nhanh chóng trở lại vẻ dịu hiền vốn có của mình. [THIÊN ĐƯỜNG VÀ HẠNH PHÚC'> CHƯƠNG 46: HÀNH TRÌNH SANG LAMIA (10)“Cám ơn, Bhamaru” – đôi mắt cô hấp háy như cười với nỗi buồn trong đáy mắt – “Mọi chuyện…. vốn không cần lo lắng”Ánh mắt đỏ lướt nhanh theo bước đi. Cô gái mỉm cười đưa mắt nhìn mặt hàng bày bán trên phố, trong khi người đàn ông tiếp tục đi ngang qua cô.“Vậy… Chủ nhân của tôi, đành nhờ cô chăm sóc, H OÀNG HẬU”Nụ cười nhẹ thoảng qua trên môi vị hoàng hậu trẻ. Dòng người đông đúc che khuất dần tấm áo choàng phất phơ. Gió thổi nhẹ. Lá vàng bay như dòng thời gian vẫn dần trôi… [THIÊN ĐƯỜNG VÀ HẠNH PHÚC'> CHƯƠNG 47: HÀNH TRÌNH SANG LAMIA (CONTINE)Người con trai đứng đối mặt với cô gái, đôi mắt hấp háy cười. Có lẽ, nụ cười vẫn luôn nở trên khuôn mặt hắn như vậy, không một chút che dấu, không một chút biểu hiện. Nhưng trước mặt cô gái, nụ cười đầy bí ẩn, dường như trở nên dịu dàng hơn, đầy thích thú. Hắn cười, nhìn đôi mắt buồn, nhưng đầy khôn ngoan của cô vẫn ẩn hiện trong bóng tối lờ mờ:“Syaoran đâu?”Cô gái lên tiếng. Hắn khẽ cười, như đã đoán trước câu hỏi của cô và cũng chuẩn bị xong câu trả lời từ lâu:“Đi làm những việc mà cậu ta phải làm” – hắn nhún vaiCô gái bước lên phía trên, đi thẳng, đôi mắt không hề ngoái lại nhìn hắn. Hắn chỉ lặng im, dựa lưng vào cái cửa đã đóng lại, như muốn ngăn không cho cô gái mở cửa để bước ra ngoài. Cô dừng lại trước mặt hắn, lạnh lùng:“Tránh ra!”“Cô định đi đâu?”“Không liên quan đến anh! Tôi nói TRÁNH RA!”Tên con trai cười, lại nụ cười thường thấy của hắn. Nhưng hắn không làm theo lời cô. Hắn chỉ nhìn cô đầy thích thú. Cô gái khẽ nhăn mặt. Có lẽ về kẻ này, cô biết quá ít. Hoặc do hắn là một trong số ít người cô không thể ứng phó được, vì thế, cô không thể nào ưa nổi hắn. Hắn thuộc dạng người mà cô ghét nhất, những kẻ mà cô cho rằng thiếu – tôn – trọng – người – khác.“Vô ích thôi, Rika”Hắn cười, nhìn thẳng vào mắt cô gái. Rika lạnh lùng nhìn lại hắn, nhưng không nói. Hắn luôn đọc được suy nghĩ của cô. Khi cô, hắn cùng Syaoran đi khỏi kinh thành Tomoeda, trên cả quãng đường đi, hắn luôn nói đúng những điều cô nghĩ, trong khi Syaoran luôn im lặng. Có thể, đó cũng là lí do làm cô ghét hắn.“Cô thừa biết là dù cố gắng cũng không được gì mà” – hắn tiếp tục nói, không cần chờ đợi câu trả lời của Rika – “Cô biết rằng, làm những việc này chỉ khiến Syaoran căm hận cô hơn mà thôi! Trái tim cậu ta đã không còn chỗ chứa nữa rồi….”Rika im lặng. Đứng trước kẻ này, cô cảm thấy mình trở nên ngu ngốc hơn, yếu đuối hơn. Những câu nói của hắn luôn chạm thẳng vào điều cô vẫn trốn tránh bấy lâu nay, làm cô đột nhiên cảm thấy nước mắt như muốn trào ra. Cô ghét điều đó, vô cùng ghét. Bóng tối che phủ đi tất cả. Rika yên tâm với bóng tối mà mình tạo ra, nhưng giờ đây, tên – đáng – ghét này đang moi lại những điều đó, giống như ánh sáng cố gắng muốn xóa đi bóng tối. Cô ghét chính bản thân mình, ghét cái yếu đuối khi đứng trước hắn, và lại càng ghét hắn hơn. Hắn vẫn đứng đó, vẫn cười, vẫn dịu dàng đầy cảm thông.“Tránh ra!” – Rika nhắc lại. Cô hi vọng nhanh chóng dời khỏi đây, một phần là vì không muốn để lộ ra sự yếu đuối của bản thân, phần khác là vì….“Cô muốn tìm Syaoran à?”Hắn hỏi, cười, dù thừa biết tất cả. Hắn giả vờ hỏi, hắn muốn trêu tức cô sao? Bởi vì hắn biết cô ghét bị người khác đọc tâm tư….“Dù biết sẽ phải nhìn thấy những việc không muốn nhìn, cô vẫn đi à?”Lại im lặng, chỉ có bóng tối. Nhưng có lẽ vì đôi mắt cô đã quen với bóng tối ấy, nên giờ đây, nó đang nhìn rõ từng cử chỉ của kẻ đối diện với mình.“Đủ rồi. Tôi thấy gì là việc của tôi. Tôi cần phải tìm Syaoran để làm nhiệm vụ mà mẹ giao cho, không liên quan gì đến những chuyện anh đang nói” – Rika lạnh lùng, lấy lại giọng nói của mình.Kẻ đó nhún vai:“Oh, thật sao?” – Cười. Lại cười. Hắn thật sự làm Rika cảm thấy khó chịu, hoặc ít nhất thì đó cũng là cảm giác của cô lúc này – “Vậy… có lẽ hiện giờ, Syaoran đang bảo vệ cho Sakura Kinomoto thì phải…” [THIÊN ĐƯỜNG VÀ HẠNH PHÚC'> CHƯƠNG 47: HÀNH TRÌNH SANG LAMIA (CONTINE) (2)Hắn lơ đãng nói, hướng ánh mắt vào trong khoảng không gian, vờ như không để ý đến ánh mắt ngỡ ngàng và cái giật mình mạnh của Rika.“KINOMOTO?”“Đúng vậy. Nhưng……” – hắn nở nụ cười đầy bí hiểm – “…. nếu cô làm gì Kinomoto, tôi không dám đảm bảo là tính mạng của cô vẫn còn nguyên vẹn đâu…. Và…. còn cả ‘tình cảm’ của cô….”Rika mím môi. Vẫn thế, trong suốt gần tháng trời đi với hắn, cô vẫn không thể đối đáp lại được một câu nào của hắn. Bất lực đến ngu ngốc. Cô nhìn hắn, giận dữ, nhưng kìm nén. Hắn vẫn không biểu hiện một chút cảm xúc, dù nhỏ nhất.“Tôi nghĩ, cô nên từ bỏ” – Hắn thôi cười, nói với cô bằng ánh mắt nghiêm túc, hơi trầm xuống – “Đừng lao vào những cái chắc