Snack's 1967
Thiên Đường Và Hạnh Phúc

Thiên Đường Và Hạnh Phúc

Tác giả: Kobayashi Ayako

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3222831

Bình chọn: 9.5.00/10/2283 lượt.

hiểm. Cho chút gì ăn chị ơi! – Sakura thản nhiên nói với người phục vụ.– Cậu đang làm gì vậy? – Tomoyo lo lắng hỏi Sakura, mắt không rời bàn ngồi của Syaoran và Rika – cậu cần nhớ là cậu vừa suýt chết đấy. Bây giờ thì cậu lại hiên ngang ra giữa nơi đầy kẻ thù vây quanh. Ôi, tớ thật sai lầm khi đưa cậu ra đây! Sakura, đầu óc cậu có làm sao không?Sakura phẩy tay, bắt đầu giải quyết những món ăn trên bàn:– Cậu đừng lo lắng linh tinh. Đây là nơi công cộng mà. Cái tên điên nào đó có muốn giết tớ cũng không điên đến nỗi chọn nơi này để ra tay đâu. Ăn đi nào, Tomoyo, hôm nay tớ sẽ đãi cậu.Biết không thể khuyên nhủ được bạn, Tomoyo bất đắc dĩ cầm đũa lên:– Sakura nè, cậu có mang tiền không vậy?Sakura ngừng ăn, hai mắt mở tròn. Ngay lập tức, cô bỏ đũa xuống, kiểm tra rồi hét lên:– AAAAAAAAANhững người trong quán quay lại nhìn Sakura. Người phụ nữ che mặt cũng phải nhìn sang. Rika quan sát với đôi mắt giận dữ nhưgn cũng lộ vẻ hiếu kì. Riêng Syaoran thì không nhìn sang mà chỉ mỉm cười, một nụ cười nhè nhẹ thoáng qua mang rõ vẻ thú vị. Tomoyo lừ mắt nhìn bạn. Sakura năn nỉ:– Tomoyo… Tớ yêu cậu nhất. Đừng nói là cậu cũng quên tiền nhé!– Hừ, tớ đâu có bộ óc đãng trí như cậu. Được rồi, may cho cậu là đi cùng với tớ đấy. Từ nay trước khi vào quán hay làm gì sử dụng đến tiền thì phải chú ý nhé. Chậc, trí nhớ của cậu tốt thế mà với chuyện tiền nong thì….Những người trong quán bật cười vui vẻ. Sakura cũng cười chống chế. Hai cô gái nghe rõ tiếng “hừ” của Rika. Người phụ nữ nãy giờ im lặng, bây giờ mới lên tiếng:– Một cô gái ngớ ngẩn. Được rồi, bây giờ chúng ta vào chuyện chính thôi. Mất thời giờ quá đi!Đôi đũa trên tay Sakura rơi xuống đất. Cô ngồi sững sờ. Tiếng nói xa xăm lại vọng về vang lên trong đầu Sakura: “Chết đi! Chết đi!”. Đầu óc cô quay cuồng. Cơn đau như có hàng vạn vật nặng đập vào đầu. Sakura ôm chặt lấy đầu, vật vã hét lên: [THIÊN ĐƯỜNG VÀ HẠNH PHÚC'> CHƯƠNG 22: CÁI CHẾT CỦA NGƯỜI QUẢN GIA (10)– ÁÁÁÁÁÁÁ….Sakura cảm nhận được hơi thở của đám đông đứng xung quanh. Tiếng Tomoyo hỏi, rất gần mà dường như lại rất xa. Sakura dùng hết sức, nắm chặt lấy một bàn tay đang cầm tay mình, thều thào nói:– Tomoyo, đến rồi… Đến rồi… Chết rồi… Cứu… Cứu tớ… ÁÁÁ….Sakura hét lên rồi ngất lịm đi, không biết gì nữa. Kí ức xa xưa hiện về, giống như những thước phim quay chậm, từ từ diễn ra trước mắt Sakura, một kí ức đau đớn mà cô đã cố gắng chôn sâu nơi tận cùng của trái tim. [THIÊN ĐƯỜNG VÀ HẠNH PHÚC'> CHƯƠNG 23: QUÁ KHỨ CỦA SAKURACung điện vương quốc Clow rực rỡ xinh đẹp dưới ánh sáng lung linh của những ngọn đèn đủ màu sắc. Hương thơm dìu dịu từ trong cung tỏa ra làm lòng người mát nhẹ. Dân chúng vương quốc vô cùng hành phúc khi được sống trong sự cai trị của ba gia tộc đã khai lập nên vương quốc. Những điều tốt đẹp nhất đều được tập trung cho dân chúng, cho sự yên bình của đất nước. Clow là nơi mà người ta gọi là thiên đường hạnh phúc, là niềm mơ ước của những nước láng giềng. Với khí hậu kì lạ và những tài nguyên không bao giờ khai thác hết, vương quốc này luôn thu hút những con người hiếu kì, những Trong cung điện, từ các đại điện của hoàng tộc cho đến các điện nhỏ hơn của cung nữ, nô tài đều được trang trí đơn sơ, giản dị. Những tiếng nhạc dịu dàng dìu dặt bao bọc lấy những tiếng cười không bao giờ ngớt. Cung điện và cả đất nước hôm nay càng náo nhiệt hơn mọi ngày bởi vì đây là buổi lễ mừng sinh nhật cô công chúa duy nhất của vương quốc tròn 9 tuổi.Trong khu vườn rộng đầy hoa và bướm, một cầu bé với mái tóc đen mượt phù xuống đôi mắt sắc sảo đang cất tiếng gọi:– Sakura… Sakura… em đang ở đâu?Cậu bé đã dùng hết sức gọi nhưng vẫn không nghe tiếng đáp lại. Cậu bé tức giận hét lên:– Em có ra đây không hả? Được rồi, anh chịu thua. Em ra đây đi!Trên cành cây cạnh đó có tiếng cười khúc khích. Một giọng nói vui vẻ vọng xuống:– Ha ha, anh Touya chịu thua rồi. Em thắng rồi. Vậy thì hôm nay anh hai phải làm “quỷ”.– TRỜI Ạ! – Touya ngẩng đầu nhìn, kêu lên – Sakura, em là con gái mà sao leo trèo suốt ngày vậy hả? Có xuống ngay không? Hôm nay sinh nhật em đấy!Từ trên cây, một cô bé nhỏ nhắn, mái tóc nâu ôm lấy khuôn mặt khả ái, dịu dàng với đôi mắt màu xanh lục nhảy xuống. Cô bé mang một dáng vẻ tinh nghịch trẻ thơ, hồn nhiên không một chút u buồn. Cô bé ôm cổ anh hai:– Anh hai, anh nhớ lời nhe! Anh phải làm “quỷ” đấy.– Tại sao chứ? – Touya quay ra, cõng theo cô em gái trên lưng.– Á, anh đừng có nuốt lời. Anh đã nói là nếu anh thua em trong trò chơi trốn tìm thì anh sẽ đóng vai “quỷ” trong trò “bắt ma” mà. – Sakura hờn dỗi.– Con gái mà toàn chơi những trò con trai không dám chơi thôi! Sakura đúng là quái vật! – Touya bật cười, lườm em.– Sakura không phải là quái vật! – Sakura hậm hực – anh hai, hôm nay sinh nhật em thôi mà, sao phải đông vậy? Những lần trước sinh nhật đâu cần rắc rối như lần này? Hôm qua em nghe ba nói là hai gia tộc còn lại trong “Tam gia” cũng đến phải không?Touya mỉm cười vì sự nhanh nhạy của Sakura:– Em đúng là thông minh trước tuổi, Sakura ạ! Nhưng mà nghe lén là không tốt đâu nha.– Em đâu có nghe lén. Tại ba mẹ nghĩ em