
h đạm của Tâm Như làm anh buồn quá . Chắc cô không biết những lời nói của mình đã tác động đến anh nhiều như thế nào đâu .
Reng… reng… reng
Chuông điện thoại chợt reo , cắt ngang dòng suy tưởng của anh . Uể oải với tay lên cầm lấy ống nghe , Ân Tuấn thầm lo sợ , cầu mong đừng phải là ca cấp cứu nào từ bệnh viện gọi đến . Phút giây này , anh không muốn nhìn thấy máu và nỗi đau khổ oằn oại của bệnh nhân đâu .
-Alô . Bác sĩ Ân Tuấn nghe .. Là Tâm Như đó phải không .
Cái giọng nhừa nhựa , uể oải của Ân Tuấn trở nên vui vẻ , phấn khởi ngay khi nhận ra giọng bên kia là Tâm Như . Chắc cô đã suy nghĩ lại , gọi điện thoại xin anh thu hồi quyết định sa thải đây mà .
Nhưng ngược với những lời Ân Tuấn đã vẽ vời . Bên kia đầu dây , giọng Tâm Như như lạnh lùng khô khốc .
-Alô . Phải . Tâm Như đây . Ân Tuấn ! Lần cuối cùng , tôi hỏi anh có nhận lời phẫu thuật cho cha ruột mình không ?
-Lại vấn đề này ! Nụ cười chưa nở trọn trên môi vụt tắt , Ân Tuấn chau mày giận dữ
– Tâm Như ! Cô có biết bây giờ là mấy giờ không ? Gọi điện hỏi một câu đã thừa biết câu trả lời , cô không sợ mình làm phiền người khác sao ?
-Tôi không sợ
– Giọng Tâm Như vẫn xa lạ lạnh lùng
– Tôi chỉ muốn hỏi lần cuối cùng thôi . Anh có đồng ý nhận lời phẫu thuật cho bác Mẫn không ?
-Không
– Ân Tuấn trả lời ngay không do dự .
-Cả lúc bác ấy đang hấp hối , có phải không ?
-Phải
– Ân Tuấn đáp , sau một thoáng ngập ngừng
– Tôi sẽ thà nhìn ông ấy chết chứ không phẫu thuật , cứu sống con người vô tình , vô nghĩa ấy .
-Được rồi . Giọng Tâm Như giận dữ . Vậy thì anh nghe rõ đây. Nếu anh quyết định không phẫu thuật cứu bác Mẫn thì đêm nay , tôi sẽ thay anh làm điều đó .
-Cái gì ? Ân Tuấn bật người lên , rồi phá ra cười lớn
– Cô định hù doạ tôi đấy à ?
-Tôi không đùa cũng chẳng doạ anh đâu . Giọng Tâm Như nghiêm giọng :
– Chính bác Mẫn cũng đã đồng ý ký tên chấp nhận cho tôi làm cuộc phẫu thuật này . Bác ấy bảo , nếu cái chết của mình có thể xoá bỏ lòng thù hận của anh , bác ấy sẽ sẵn lòng .Nhưng anh an tâm . Bác Mẫn sẽ chẳng chết đâu. Bằng hết sức mình , tôi sẽ cố gắng giúp bác Mẫn thoát khỏi căn bệnh quái ác .
-Này ! Ân Tuấn nghe sợ hãi
– Mở .. mở rộng van tim không phải chuyện đùa đâu .
-Thì tôi có bảo anh là mình đang đùa đâu . Tâm Như không đổi giọng
– Hai mươi phút nữa , tôi sẽ bắt đầu phẫu thuật cho bác Mẫn. Ca mổ sẽ được tiến hành tại phòng mổ của anh , với sự giúp đỡ của Chí Bằng . Anh ấy gây mê và tôi sẽ mổ , nếu anh muốn chứng kiến thì hãy nối mạng đến đây . Tôi nhất định sẽ truyền hình trực tiếp cho anh thấy .
-Cả Chí Bằng cũng tham gia nữa sao ? Ân Tuấn rút khăn lau mồ hôi trán
– Các người có biết mình đang làm gì không ? Chỉ cần một sơ xuất nhỏ là chết người ngay . Mau dừng lại !
-Không dừng lại được đâu . Tất cả đã sẵn sàng . Ba của anh đã nằm trên giường mổ . Chí Bằng đang tiến hành gây mê cho bác ấy . Thôi , không nói với anh nữa . Tôi phải chuẩn bị tinh thần bước vào ca phẫu thuật đây . Chào anh .
Cạch !
Tâm Như buông máy lâu rồi , Ân Tuấn vẫn còn nắm chặt cái ống nghe . Giữa phòng máy lạnh mà anh nghe cơ thể mình nóng bức . Những gì mới nghe kia có đúng là sự thật ? Suy nghĩ quá rồi ác mộng chăng ? Không thể nào có chuyện một cô hộ lý phẫu thuật tim tồn tại trên thế gian này . Đúng là anh hoa mắt , ngủ mê rồi .
Nhưng .. những lời thoại vang lên một cách rõ ràng trong máy ghi âm như vậy . Không lẽ anh lại tiếp tục mơ ? Không đâu . Cắn môi đau thế này làm sao mơ được ? Nhưng nếu không mơ thì chuyện Tâm Như phẫu thuật cho ông ta thật hay sao ?
Ồ ! Điên rồ , nguy hiểm quá . Sinh mạng một con người chứ có phải gà vịt gì đâu mà cô tự tiện đem ra mổ xẻ để trêu người , chọc tức anh . Mà Tâm Như có dám làm không ? Hay chỉ muốn doạ anh thôi ?
Mở lại cuốn băng ghi âm nghe thêm một lần , linh tính như báo cho Ân Tuấn biết rằng , Tâm Như không nói đùa đâu . Cô ta đang làm thật . Ôi! Hoảng quá , anh bấm nhanh điện thoại gọi thẳng vào viện tim .
Chuông reo , reo thật lâu vẫn không có người bắt máy . Ca phẫu thuật đã bắt đầu . Trời ơi ! Mồ hôi rịn ra như tắm khắp thái dương Ân Tuấn . Đến nông nổi này , anh không thể ngồi yên được nữa . Bước vội xuống giường , chẳng kịp chải đầu , anh lái nhanh chiếc Mercedes đến viện tim . Đồng hồ bây giờ chỉ đúng con số một . Đừng phố lạnh tanh , chẳng một bóng người .
-Đoán chẳng sai . Ôi ! Biết anh thế nào cũng đến mà .
Cửa xe vừa mở , chưa kịp bước xuống , Ân Tuấn đã nghe giọng Tâm Như vang lên reo mừng .
Cạnh bên cô còn có Chí Bằng và hai thanh niên lạ nữa .
Thế chẳng phải cô đã ..
– Bước hẳn xuống xe , Ân Tuấn nhìn quanh ngơ ngác .
Tâm Như vui vẻ :
-Tôi nào dám to gan thế . Rồi cô hạ giọng
– Ân Tuấn ! Ba của anh đang ngồi đằng ghế nhìn anh kìa . Hãy bước lại nhìn bác Mẫn đi .
Vô ý thức , Ân Tuấn nhìn theo hướng mắt của Tâm Như . Trên chiếc ghế chờ ở hành lang vắng, một ông già ốm yếu đang đưa đôi mắt nhìn anh tha thiết . Trong tia nhìn yếu ớt , run rẩy , lời cầu khẩn mong tha thứ .
Ông ấy đấy ư ? Ân Tuấn cảm thấy bất ngờ . Trong tâm của anh, ông ấy không giống như hiện tại , không