Old school Swatch Watches
Tình yêu của em mãi dành cho anh

Tình yêu của em mãi dành cho anh

Tác giả: Ann

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323112

Bình chọn: 10.00/10/311 lượt.

bệnh viện thăm chú em đấy.”

Sau khi rời khách sạn, Hạnh Nguyên cùng Minh Hải đi ăn sáng rồi mua thêm một vài vật dụng cần thiết trước khi ghé vào bệnh viện. Lúc này thím cô cũng đã có mặt và đang cho chú dùng bữa sáng. Cô bước vào, nhìn thấy chú tiều tụy đi mà lòng không tránh khỏi đau xót.

“Hạnh… Nguyên!” Chú nhìn thấy cô có chút ngạc nhiên rồi lại nhìn sang vợ con mình, giọng nói có phần yếu ớt.

“Sẽ ổn cả thôi, chú không được bỏ cuộc đấy.” Hạnh Nguyên cầm lấy tay chú mình động viên, có cảm tưởng như nước mắt cô trào ra đến nơi. Không buồn sao được khi mà chú thím từ nhỏ đã luôn yêu thương và coi cô như con đẻ. Cô đối với họ cũng không khác gì cha mẹ, chỉ thiếu mỗi cách xưng hô.

“Thôi mấy đứa mau về nhà đi, để mẹ ở lại với bố con là được rồi.” Vì bệnh viện không cho quá nhiều người chăm nom nên thím của Hạnh Nguyên nhất mực kêu cả ba ra về. Không còn cách nào khác, cô với Hiểu Linh đành về nhà chuẩn bị bữa trưa để mang vào cho hai người. Trên đường ra đến cổng Hiểu Linh vì có công chuyện nên phải đi trước, chỉ còn cô và anh, thong thả bước đi trên con đường nhỏ. Xe thì đã gửi ở một bãi đỗ xe gần đó nên cả hai đi bộ để được tận hưởng bầu không khí yên bình ở nơi đây.

“A!” Hạnh Nguyên đang mải nghĩ trong đầu là lát nữa sẽ làm món gì với đống thực phẩm vừa mua được thì bàn tay Minh Hải chợt đan vào tay cô. Cô giật mình nhưng ngay sau đó là cảm giác hạnh phúc, quay sang nhìn anh đầy e thẹn. Anh cũng cười thật trìu mến với cô, siết thật chặt tay mình vào bàn tay nhỏ bé của cô.

“Nếu được như thế này mãi thì thật tuyệt!” Anh đột nhiên lên tiếng, thanh âm pha chút vui vẻ. Cô không nói gì nhưng trong tim cứ cười mãi không thôi.

“Kẹo bông kìa!” Vừa nhìn thấy hàng bán kẹo bông, cô nhanh chân chạy đến, y hệt như một đứa trẻ nhìn cây kẹo đủ màu sắc. Anh bước đến theo sau, nhìn cô không thể không cảm thấy đáng yêu. “Anh đã ăn bao giờ chưa?”

Anh lắc đầu, vẫn không thôi nhìn cô loay hoay chọn cho mình một cây kẹo ưng ý nhất.

“Có vẻ như nó rất ngọt?!”

“Vì nó được làm từ đường mà.” Cô vừa nói vừa đút cho mình một miếng lớn. Kẹo bông tan chảy ngay trong miệng, mang đến hương vị ngọt ngào mà thanh khiết. Lấy thêm một miếng nữa và đút cho anh, cô thích thú nhìn anh không quen với thứ đồ ăn này. Có lẽ xưa nay anh sống ở nước ngoài quen nên không thích nhưng đồ quá ngọt.

“Vị không tệ nhưng nó không hợp với anh.” Minh Hải hơi khó khăn để nói, cổ anh vẫn có cảm giác ngây ngấy vì cái kẹo bông kia.

“Một thời yêu thích của trẻ con bọn em đấy.” Hạnh Nguyên đi bên anh cười nói một cách vui vẻ. “Ngày xưa thì tranh nhau một cái, bây giờ cuộc sống bận rộn quá, đôi lúc muốn dành thời gian cho nhau cũng khó.”

Giọng cô đột nhiên trùng xuống, gương mặt thoáng nét buồn khiến anh lấy làm lạ. Mặc dù sau đó vẫn nhanh chóng cười lại nhưng anh biết, tâm trạng cô đã trở nên không tốt.

“Hạnh Nguyên, có chuyện gì vậy?” Anh hỏi một cách quan tâm. Cô nhìn anh, không muốn nói tiếp nhưng lại bị ánh nhìn đầy ma lực kia làm cho có bao nhiêu tâm sự là nói ra hết.

“Em nghĩ đến chú thím, nghĩ đến Gia Tuệ, Tâm Chinh, nghĩ đến ngày em còn nhỏ… Em thực sự sợ mọi thứ sẽ ra đi không lấy lại được.” Đột nhiên khóe mắt cô cay xè và trong giây phút ấy không kiềm chế được cảm xúc, những giọt lệ đã dần rơi xuống. Anh thấy cô như vậy vội vã ôm lấy cô, an ủi nhẹ nhàng.

“Đừng có nghĩ linh tinh chứ, chú nhất định sẽ không sao đâu. Còn có anh ở đây nữa, anh sẽ luôn bên cạnh và bảo vệ em.”

Những lời anh nói dường như lại càng khiến cô khóc nhiều hơn, một phần là vì nhớ lại những kỉ niệm cũ, phần vì cảm động. “Minh Hải, anh biết không? Đối với em, chú thím, bạn bè và cả anh nữa, đó là những thứ quý giá nhất ông trời đã ban cho em. Em không bao giờ muốn đánh mất vì cái cảm giác đau đớn em đã chịu đủ rồi, em không muốn bản thân phải chịu đựng thêm nữa.”

Minh Hải càng ôm chặt hơn khi nghe những lời thủ thỉ của người con gái anh yêu. Anh biết cô đã không dễ dàng gì để chống chọi với chuyện đã xảy ra và cho dù không biết nỗi đau cô từng gặp phải là gì đi chăng nữa anh vẫn cho rằng mình cần phải ở bên cạnh và bảo vệ cô. Không phải chỉ trong một thời gian nhất định mà là suốt đời, là mãi mãi. Như lời hứa anh dành cho cô, duy nhất và chỉ riêng mình cô.

***

Ngày hôm sau, tất cả mọi người trong gia đình đều có mặt ở bệnh viện thật sớm. Đơn giản vì ngày hôm nay sẽ có kết quá cuối cùng xác định xem liệu căn bệnh mà chú Hạnh Nguyên gặp phải là u lành hay ác tính. Thím của cô ngồi bên chiếc ghế dài tâm trạng đầy lo lắng, may sao có Hiểu Linh và Hiểu Minh ở bên cạnh nên cảm thấy yên tâm phần nào. Còn với Hạnh Nguyên, lòng bàn tay cô suốt từ đầu đến giờ đổ mồ hôi liên tục, nếu không có Minh Hải chắc cô cũng chẳng khác gì thím bây giờ. Lúc bác sĩ gọi mọi người vào phòng, ai nấy đều vô cùng hồi hộp. Chỉ có vài phút ngắn ngủi mà cảm giác như tận vài tiếng đồng hồ.

“Qua quá trình xét nghiệm, chúng tôi đã xác định được khối u của ông nhà là u lành tính, không nguy hiểm đến tính mạng. Khoảng hai ngày nữa sẽ sắp xếp ca mổ, gia đình hãy về chuẩn bị đi.”

Đây có thể coi là tin tốt