Insane
Tình yêu của em mãi dành cho anh

Tình yêu của em mãi dành cho anh

Tác giả: Ann

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323124

Bình chọn: 9.00/10/312 lượt.

khi cô đưa tay lên trước ngực anh lại có thể cảm nhận được nhịp tim anh cũng đang không hề ổn định một chút nào. Thứ cảm giác đó khiến cho mọi nơ-ron thần kinh của cô như dừng hoạt động, chỉ biết đứng yên mà chấp nhận. Hành động đưa tay lên phía trước chẳng phải là để ngăn cản mà như là tiếp sức cho anh vậy, càng khiến anh chủ động hơn.

Còn đối với Minh Hải, không gặp phải sự phản kháng nào từ Hạnh Nguyên càng giúp anh cảm thấy thoải mái. Thực sự anh đã có cảm tình với cô từ rất lâu rồi và hành động ngày hôm nay không phải là bồng bột, nó chỉ là kết quả của một quá trình lâu dài. Anh biết như thế này là một việc làm có thể hơi nhanh nhưng bản thân cô cũng có tình cảm với anh và dường như là ma xui quỷ khiến vậy, anh không thể dừng lại được. Anh chỉ biết là cả anh lẫn cô đều thực sự cần nhau. Và cho đến sau này, anh vẫn cho rằng tất cả những việc làm ngày hôm nay của mình là vô cùng đúng đắn.

TBC

CHƯƠNG 15

Chương 15

Không phải là mơ

Anh biết cô đã không dễ dàng gì để chống chọi với chuyện đã xảy ra và cho dù không biết nỗi đau cô từng gặp phải là gì đi chăng nữa anh vẫn cho rằng mình cần phải ở bên cạnh và bảo vệ cô. Không phải chỉ trong một thời gian nhất định mà là suốt đời, là mãi mãi.

Tí tách… Tí tách

Sáng sớm, bầu trời nhiều mây âm u và đầy sương mù. Dường như là dư âm của cơn mưa đêm qua vẫn còn khá nhiều, đường phố ở thành phố M khá ẩm ướt chứ chưa hề tạnh ráo. Chút mùi vị của mưa lan tỏa đâu đây thông qua cánh cửa sổ khép hờ, Hạnh Nguyên hơi cựa người rồi từ từ mở mắt. Không phải đồng hồ sinh học của cô duy trì tốt mà có vẻ như do lạ nhà nên giờ này cô đã thức. Mặc dù vẫn còn chút ngái ngủ nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được một cánh tay rắn chắc đang để trên người mình. Kí ức của buổi tối hôm qua như đoạn băng tua lại, tim cô đập thình thịch, lo lắng quay sang phía bên phải. Minh Hải quả thật đang nằm đó, vẻ mặt thoải mái và mãn nguyện.

Cô nhìn anh từ một khoảng cách gần, càng có thể nhìn rõ những nét đẹp trên gương mặt anh. Từ vầng trán cao cho đến hàng lông mày rậm và đặc biệt là đôi môi mỏng đầy quyến rũ. Như có một ma lực nào cô, cô ngắm chán chê rồi thậm chí còn nhẹ nhàng đưa tay lên chạm vào khuôn mặt anh. Một chút như vậy đã khiến anh tỉnh giấc, mở mắt nhìn cô đầy trìu mến. Cô sợ hãi vội vàng rụt tay lại, quay đi không dám nhìn anh nữa.

“Em dậy sớm vậy?” Anh dịu dàng lên tiếng nhưng cô không hề đáp lại, ánh mắt cứ chăm chăm vào chiếc cửa ra vào, lòng đầy mâu thuẫn. “Sao không nói gì?”

“Chuyện xảy ra tối hôm qua… thực sự tôi… xin lỗi vì tôi không nghĩ là…”

“Hạnh Nguyên!” Minh Hải gọi thẳng tên cô, giọng cương quyết và mạnh mẽ. “Chúng ta đều đã trưởng thành, biết suy nghĩ hết rồi. Và bây giờ cũng đang là thế kỉ 21, việc đã xảy ra anh nghĩ là cả anh và em đều biết mình đang làm gì, nó không phải là một phút nông nổi, không kiềm chế được cảm xúc.”

“Nhưng dù sao thì…” Minh Hải vòng tay ra sau và kéo Hạnh Nguyên lại gần mình hơn, tuy nhiên cô vẫn không dám nhìn anh và giọng nói vẫn chất chứa đầy sự khó xử.

“Anh yêu em và anh cũng chỉ cần biết là em cũng yêu anh, có đúng thế không?”

Cô không đáp lại nhưng bản thân vẫn phải thừa nhận bằng cái gật đầu, đúng như những gì anh nói, cô yêu anh. “Như vậy là đủ rồi, anh không cần quan tâm đến điều gì khác.”

Câu nói của anh làm cô hơi bất ngờ phải ngẩng lên nhìn, chỉ thấy anh vẫn giữ nét mặt nghiêm túc mà đầy yêu thương. Lòng cô có chút rung động nhưng vẫn không sao ngăn được những thắc mắc trong đầu.

“Còn Shirley, anh với cô ấy chẳng phải…?!”

“Ai nói với em như thế?” Anh nhìn cô hoài nghi. “Từ trước đến nay anh chỉ coi cô ấy là bạn, cùng lắm thì là em gái, chưa bao giờ có ý nghĩ nào đi xa hơn.”

Mặc dù đã nhận được lời khẳng định chắc như đinh đóng cột của Minh Hải rồi mà Hạnh Nguyên vẫn không thể ngừng đặt ra câu hỏi. “Còn quá khứ của em, anh có thể chấp nhận nếu em chỉ coi anh là thế thân sao?”

“Vậy em nghĩ là anh tin những điều em nói ư?” Minh Hải đến bật cười với cô gái đang ở bên cạnh mình, vì câu trả lời của anh mà gương mặt cô ngây ra đến kì lạ. “Không dễ lừa anh đâu, cô bé à!”

Anh đặt một nụ hôn lên trán cô rồi nhanh chóng bước xuống giường, trên môi vẫn không giấu được nụ cười. Cô nhìn theo bóng dáng anh rời đi, trong đầu vẫn rối tung rối mù lên. Anh không tin những điều cô nói, cô biết chuyện này sẽ xảy ra mà. Nhưng sao anh vẫn có thể bình thản và tự nhiên đến như vậy?

Cô thực sự không hiểu, mọi thứ giờ như một giấc mơ. Mong ước bấy lâu nay của cô đã thành hiện thực, thật khó để diễn tả niềm hạnh phúc đang lan tỏa trong người. Thực sự thì cô còn băn khoăn nhưng vì trước đó đã đưa ra quyết định rồi, nay lại thấy anh cương quyết như vậy, cô cũng không muốn nghĩ nhiều nữa. Chuyện gì đến thì nó sẽ đến, không thể cứ ở đó mà lo nghĩ này nọ, hãy cứ tận hưởng quãng thời gian vui vẻ trước mắt đi.

“Hạnh Nguyên!”

“Dạ!” Cô hơi giật mình khi nghe tiếng anh vọng ra từ phòng tắm, không ý thức được mà đáp lại vô cùng nhẹ nhàng, sau đó mới chợt cảm thấy hai má nóng bừng.

“Dậy đi thôi, anh nghĩ chúng ta nên mua một số thứ trước khi đến