
thật sự chỉ muốn cầm cốc nước ở trên bàn và khiến cho hai người kia bẽ mặt. Đúng lúc tâm trạng bị kích động, tay trái ở dưới bàn nắm chặt đến mức hằn lên vệt tím thì điện thoại của Kiều Gia Nhi báo có tin nhắn. Cô liếc nhanh nội dung trên đó, cơn giận dữ dường như vơi bớt phần nào, bàn tay cũng dần buông lỏng ra. Tâm Chinh nhanh chóng nắm bắt được sự thay đổi của Kiều Gia Nhi, vốn định nói tiếp vài câu đả kích cô ta nhưng Hạnh Nguyên nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng làm cô đành ngồi yên xem kịch vui.
“Shirley, à cô Kiều, thật ra cô nói mấy chuyện này với tôi thì có ý nghĩa gì cơ chứ? Căn bản là giữa cô với Minh Hải không có tình yêu, vậy thì cô lấy lý do gì để đổ trách nhiệm cho tôi. Nếu hai người yêu nhau mà đến với nhau là sai trái thì trên đời này có còn tình yêu hay không? Cô chất vấn tôi vì đã xen vào chuyện của hai người nhưng sự thật là hai người vốn không có gì cả. Tôi phần nào có thể hiểu được tâm trạng của cô, dù gì cô cũng ở bên Minh Hải ngần ấy năm. Cô nếu có bất cứ khó chịu nào thì nên trực tếp tìm Minh Hải để nói rõ, tôi tin là anh ấy sẽ cho cô câu trả lời thỏa đáng. Còn tìm gặp tôi e rằng sẽ chỉ khiến cô tức giận và Minh Hải cũng sẽ không vui đâu.”
Hạnh Nguyên nói một tràng dài, trên khuôn mặt yêu kiều vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt. Kiều Gia Nhi nghe cô nói như vậy thì chẳng thể phản ứng, chỉ biết nhìn chằm chằm vào cô. Cô nói xong cũng không tiếp tục nữa, khuấy nhẹ cốc nước cam rồi bình thản làm một hơi dài. Biết là có nói nữa chuyện này cũng không đi đến đâu, Kiều Gia Nhi tức tối bỏ đi. Trước khi ra khỏi quán không quên ném cái nhìn khinh bỉ về phía hai cô gái, lửa giận trong mắt tăng lên bội phần.
Sau khi Kiều Gia Nhi đi khỏi, Hạnh Nguyên cùng Tâm Chinh không nán lại lâu nhanh chóng rời khỏi Rolly. Trên đường xuống tầm hầm gửi xe Tâm Chinh không ngừng cảm thán khiến Hạnh Nguyên không khỏi quay sang cô nàng mà lắc đầu ngán ngẩm.
“Cậu thôi đi chứ!”
“Haha, đây mới là Lý Hạnh Nguyên mà tớ quen chứ. Làm tốt lắm, tớ thực sự phải dành lời khen cho cậu đấy” Tâm Chinh cười tít mắt bá vai bá cổ Hạnh Nguyên, giọng nói không giấu được sự đắc ý.
“Cậu thật là. Lúc ấy tớ cũng không biết lấy đâu ra can đảm mà nói mấy lời đó nữa.”
“Cái này gọi là sức mạnh của tình yêu đấy.” Tâm Chinh cho hết đồ vào ghế sau sau đó ngồi vào vị trí cầm lái, giọng nói vẫn hiện lên ý cười. “Thật không ngờ hôm nay lại được xem kịch miễn phí làm bản cô nương rất vui, đi nào tớ mời cậu đi ăn đồ Nhật.”
“Ừ!” Hạnh Nguyên nở một nụ cười nhẹ đáp lại, không nói thêm gì nữa mà lấy điện thoại ra nhắn tin cho Minh Hải. Ai mà biết được lúc trước cô căng thẳng như thế nào khi đối diện với Kiều Gia Nhi. Nhưng khi nghĩ đến quãng thời gian đã mất, lại nghĩ đến việc được ở bên anh, cô không cho phép mình lùi bước. Cô phải mạnh mẽ như trước đây, để bảo vệ tình cảm này cô sẽ làm tất cả.
Ngồi bên bàn làm việc chăm chú nhìn vào màn hình, Minh Hải chợt dừng lại khi thấy điện thoại báo có tin nhắn. Biết là cô, anh vội vàng cầm điện thoại lên sau đó nở một nụ cười hạnh phúc. Rời khỏi bàn đến bên chiếc tủ gỗ và lấy cho mình một ly vang đỏ, Minh Hải bước lại gần cửa sổ nhìn ngắm thành phố B về đêm. Quả thật là rực rỡ nhộn nhịp, dù đứng ở tầng 21 anh vẫn có thể dễ dàng cảm nhận bầu không khí này. Thứ chất lỏng màu đỏ sánh dần trôi qua cổ hỏng, mang theo dư vị chan chát mà ngọt ngào, anh không cầm lòng được mà lấy điện thoại bấm nhanh số của cô. Trong khi chờ cuộc gọi kết nối thì hai tiếng “bíp” vang lên, lông mày anh nhíu lại. Sau vài giây suy nghĩ, anh liền tắt máy, mở tin nhắn ra xem. Chỉ vỏn vọn hai chữ “cẩn thận”, lông mày Minh Hải vốn nhíu chặt giờ lại càng không có dấu hiện giãn ra. Anh đưa chiếc ly lên uống cạn, ánh mắt thâm trầm khó đoán. Không chậm trễ mở lại điện thoại, anh đưa mắt nhìn lên bầu trời đêm lấp lánh vì sao kia, cất tiếng từ tốn mà lạnh lẽo.
Hai hôm sau sau khi kết thúc cuộc họp Minh Hải vội vàng ra sân bay. Lúc sáng trước khi đến công ty anh có nhận được điện thoại của mẹ anh, bà Cô Di An nói là sắp đáp chuyến bay về thành phố B. Với thân phận là con trai đương nhiên anh phải đi đón mẹ mình, không thể để bà đến mà không có ai ra đón.
“Mẹ!” Vừa nhìn thấy bà Cố Di An, Minh Hải đã tươi cười chạy đến ôm bà một cái thật lâu. Bà Cố Di An cũng nở nụ cười vui vẻ khi gặp con trai, hai mẹ con thắm thiết như không muốn rời. “Mẹ đi đường có mệt không?”
“Không sao, mẹ vẫn ổn.” Bà Cố Di An vui vẻ nói, vẫn muốn ngắm thật kĩ khuôn mặt của con trai. “Xem ra con rất biết tự chăm sóc cho mình, không đến nỗi quá gầy như mẹ tưởng tượng.”
“Chị, sao đợt này lại về cùng mẹ vậy?” Trò chuyện với mẹ xong Minh Hải liền quay sang cô gái đang đứng yên nãy giờ, cười đầy kính trọng.
“Ừ, chị đi công tác, tiện thấy mẹ muốn về thăm em nên chị đi cùng.”
“Chị vất vả rồi, chúng ta về nhà trước đã.”
Minh Hải đẩy hành lý, hai mẹ con bà Cố Di An đi ngang hàng, ba người cùng trò chuyện đầy vui vẻ. Đưa mẹ cùng chị về nhà nghỉ ngơi xong Minh Hải không quay lại công ty, anh chỉ gọi điện dặn dò cấp dưới một vài chuyện rồi chuyên tâm ở nhà lo cho hai người kia. Tất nh