Duck hunt
Tình yêu của em mãi dành cho anh

Tình yêu của em mãi dành cho anh

Tác giả: Ann

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323315

Bình chọn: 7.00/10/331 lượt.

iên cũng không quên gọi điện cho cô người yêu bé nhỏ, chính vì thế nên hai mẹ con bà Cố Di An đều không phát hiện ra cô đã từng sống tại căn nhà này.

Bữa tối dùng cơm tại một nhà hàng truyền thống khiến bà Cố Di An rất hài lòng, dù sao thì cũng nhiều năm rồi bà chưa có trở về thành phố B, nay lại được ăn các món của quê hương nên tâm tình rất tốt. Minh Hải cả buổi dù không nói chuyện qua nhiều nhưng luôn tỏ ra quan tâm ân cần với mẹ và chị, lúc về nhà thậm chí còn nán lại nói chuyện rất lâu. Sau khi nói hết chuyện gia đình ở bên Mĩ rồi đến chuyện công việc của anh bà Cố Di An cũng tỏ ra mệt mỏi. Bay cả chặng đường dài như vậy, bà dù sao cũng gần sáu mươi tuổi, không thể không nghỉ ngơi. Đưa mẹ lên phòng rồi Minh Hải không quay xuống nhà nữa mà trở vào phòng sách, anh nôn nóng lấy điện thoại ra gọi cho cô, chỉ muốn ngay lúc này được ôm cô vào lòng mà tận hưởng mùi hương trên người cô.

“Em nghe anh!”

“Em còn chưa ngủ sao, đang làm gì vậy?”

“Giờ còn sớm mà anh, anh đã ăn tối chưa, công việc giải quyết sao rồi?” Hạnh Nguyên nhẹ nhàng quan tâm, trên môi nụ cười khó mà tắt được. Minh Hải ở đầu dây bên này dường như cũng cảm nhận được vẻ mặt của cô, không trả lời trực tiếp mà chỉ dịu dàng đáp.

“Anh nhớ em!”

Cô e thẹn không đáp lại, rồi như nhận ra vốn không phải trực tiếp đối diện với anh sao phải ngại ngùng nên ngay lập tức tỏ ra thoải mái, nhỏ giọng thì thầm. “Em cũng nhớ anh.”

Cộc… Cộc…

Cuộc nói chuyện của đôi tình nhân đang diễn ra thì có tiếng gõ cửa, khuôn mặt Minh Hải không vui nhưng cũng đành chào tạm biệt cô. Ngắt điện thoại xong anh mới bước đến mở cửa, người xuất hiện lúc này chính là chị gái anh.

“Chị!” Có cảm giác như Minh Hải không có chút gì là ngạc nhiên, anh chỉ cất tiếng chào sau đó quay người vào phía trong. “Chị chưa đi nghỉ à?”

“Ừ, chị không mệt lắm.” Thẩm Minh Hy nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa sau đó bước vào phòng sách, ngồi xuống sofa đối diện bàn làm việc của anh. Minh Hải đến bên tủ rượu rót hai ly Bordeaux năm 82 đưa cho Thẩm Minh Hy rồi ngồi xuống ghế tựa ở bàn làm việc. Anh không nói gì mà chỉ trầm ngâm nhìn chất lỏng sóng sánh màu đỏ được bao bọc bởi ly thủy tinh trong suốt nên trông nó thật rực rỡ mà quyến rũ. Hành động thì cảm tưởng như không nỡ nhưng không tốn đến một giây, chiếc ly đã trống rỗng mà thứ chất lỏng kia giờ đã nằm gọn trọng bụng anh. Ở phía kia Thẩm Minh Hy cũng đã uống hơn phân nửa, ánh nhìn nãy giờ vẫn dõi theo cậu em trai. Cô đặt ly rượu xuống chiếc bàn gần đó, suy nghĩ cẩn trọng rồi mới lên tiếng.

“Shirley không ở đây với em à?”

“Về Los Angeles rồi.” Giọng Minh Hải không chút cảm xúc, dường như là đáp lại cho có lệ. Thẩm Minh Hy không nản lòng, tiếp tục đặt câu hỏi.

“Em khó chịu?”

Tròng mắt màu cà phê đột nhiên căng ra, anh ngẩng lên nhìn chị gái nhưng không thể hiện rõ thái độ, chỉ đặt lại nghi vấn. “Chị nghĩ sao?”

“Đương nhiên là khó chịu rồi, chị không thích cô ta.” Thẩm Minh Hy đưa tay lên cầm lấy ly rượu, nghiêng nghiêng nhìn ngắm nó mãi mới chịu uống cạn. “Cô ta làm sao còn dám ở lại chứ.”

Ly rượu lại yên vị trên chiếc bàn, Thẩm Minh Hy tựa vào sofa, thoải mái nói. “Tính thế nào đây em trai?”

Mặc dù là hỏi nhưng Thẩm Minh Hy cũng biết người kia sẽ không đáp lại cô, anh lúc này không nói gì mà chỉ chăm chú ngắm nhìn người con gái trên màn hình laptop. Nụ cười của cô thật rạng rỡ như ánh nắng sớm mai, anh nguyện sẽ để nụ cười ấy không bao giờ biến mất.

“Chị luôn đứng về phía em nhưng chuyện lần này chị không dám chắc.”

Câu nói của Thẩm Minh Hy rốt cục đã thu hút sự chú ý của Minh Hải, anh nhìn chị gái lông mày nhíu lại. “Cũng mười năm rồi mẹ không về thành phố B, cứ mỗi lần nhắc đến nơi này là nói toàn chuyện không vui nên không muốn về. Lần này đột nhiên quyết định như vậy quả là người kia có sức ảnh hưởng không nhỏ.”

“Chỉ có mẹ và chị biết?”

“Ừ, có lẽ mẹ tự tin mình sẽ giải quyết được nên chưa có nói với ai cả. Chị chỉ là tình cờ nghe mẹ nói chuyện với cô ta, nếu không cũng không biết mà báo với em.” Thẩm Minh Hy rời khỏi chỗ của mình, đi đến phía sau Minh Hải đặt nhẹ tay lên vai anh.

“Em có sự chuẩn bị rồi.” Lời nói của Minh Hải làm Thẩm Minh Hy thoáng giật mình nhưng sau đó lại nở một nụ cười thật tươi.

“Chị biết là chị chỉ lo xa mà nhưng có thể tiết lộ một chút cho chị không?”

“Không cần, đến lúc đó chị sẽ biết.” Ánh mắt Minh Hải lại tập trung vào màn hình laptop, giọng nói đều đều. “Đi máy bay lâu như vậy chị mệt rồi, mau về phòng nghỉ đi.”

Biết em trai đuổi khéo mình Thẩm Minh Hy không nấn ná thêm nữa, trước khi rời đi còn nói thêm.

“À, chị muốn gặp cô ấy?” Thấy Minh Hải nhíu mày không vui, cô vội vàng giải thích. “Đến chị mà em còn lo lắng, thật sự là không cần tới sự giúp đỡ của bà chị này chứ?!”

“Em sẽ thu xếp.”

“Ok, đợi tin vui từ em đó em trai ngoan.” Thẩm Minh Hy cười hài lòng xoay nắm cửa, không vội rời đi mà còn quay lại nói. “Từ xưa đến nay chị vẫn cho là mình không sai, chị ủng hộ em, con mắt nhìn của em rất tốt đó Thẩm Minh Hải.”

TBC

CHƯƠNG 23

Chương 23

Sự thật chôn giấu

Anh dùng ánh mắt trìu mến nhìn cô khiế