
ngoài cách vào đề này cô thực sự không tìm ra cách nào khác. Nói xong rồi, vô cùng hồi hộp chờ câu trả lời từ phía kia.
Hạnh Nguyên sau khi nghe Thẩm Minh Hy nói ánh mắt càng trở nên hoang mang hơn, cô mím chặt môi, suy nghĩ trong giây lát đột nhiên trở nên hỗn loạn và rối rắm. Phải mất vài phút cô mới lấy lại được nhịp thở, dè dặt đáp lại.
“Vâng, chị chính là chị gái thứ của Minh Hải.”
Dù câu trả lời không đúng vào trong tâm nhưng Thẩm Minh Hy hoàn toàn hiểu và hài lòng về nó. Cô thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười rồi lại cất tiếng.
“Khi biết Minh Hải có bạn gái, chị thật không ngờ đó lại là em. Bao năm qua chị luôn muốn tìm gặp em một lần nhưng chưa có cơ hội, mười năm đúng là dài đằng đẵng và đã có quá nhiều chuyện xảy ra. Ngay đến chính bản thân chị nhiều lúc nghĩ lại cũng không tin được, nhưng có một sự thật không thể thay đổi đó chính là hai đứa vẫn ở bên nhau.”
Hạnh Nguyên lắng nghe những lời Thẩm Minh Hy nói mà trong lòng như có cơn sóng cuộn trào. Quá khứ mười năm vô tình được lật lại, như cơn gió lạnh thổi vào trái tim cô. Có những chuyện bắt buộc phải quên, lại có những chuyện không thể nào quên nổi. Ký ức như cuộn băng tua chậm trong đầu, Hạnh Nguyên không thể ngăn mọi cảm xúc tuôn trào. Sống mũi đột nhiên cảm thấy cay cay, cô vẫn dùng ánh mắt trong sáng đối diện với Thẩm Minh Hy, mãi sau mới có thể đáp lại.
“Hôm nay được gặp chị em thực sự thấy bất ngờ, mười năm trước Minh Hải từng cho em xem ảnh của chị, khi ấy anh ấy còn tự hào giới thiệu với em chị gái anh ấy đạt được học bổng và đang du học ở bên Mĩ.” Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt, Hạnh Nguyên dường như không bận tâm, chỉ nghẹn ngào nói tiếp. “Em lúc đó rất mong chờ khi Minh Hải nói sẽ dẫn em đi gặp chị, chỉ là không ngờ, phải đến mười năm sau cơ hội ấy mới đến.”
Có chút gì đó chua xót trong câu nói của Hạnh Nguyên, Thẩm Minh Hy nghe đến đây mà lặng cả người, đột nhiên không biết nên tiếp tục như thế nào.
“Minh Hải ngày đó cũng chat với chị, nó khoe về em rất nhiều. Chị thấy em trai mình vui vẻ thì cũng cảm thấy vui lây, trong đầu chị luôn tưởng tượng không biết em là cô gái như thế nào mà có thể khiến cho em trai chị sau một thời gian dài lại có thể cười nói như thế, thậm chí còn đồng ý sang Mĩ…”
Khi Thẩm Minh Hy nói đến đây bỗng dưng không nói tiếp, ánh mắt dịu dàng của cô bất chợt bắt gặp sự bối rối và hoảng sợ trong đôi mắt thuần khiết của Hạnh Nguyên. Cô hơi ngập ngừng nhưng rồi chỉ cầm lấy ly nước và uống một hụm dài.
“Chị Jessica, ngày đó Minh Hải…?”
“Chị nghĩ là Minh Hải nó không muốn giấu em đâu, chỉ là bản thân nó cũng không biết hết mọi chuyện. Nếu ngày hôm nay người chị gặp không phải là em, chắc chắn chị sẽ không bào giờ nói chuyện này ra.” Giọng Thẩm Minh Hy dường như trở nên buồn bã hơn. “Minh Hải, mười năm qua luôn sống mà không có ký ức…”
Hơn mười giờ Hạnh Nguyên mới trở về nhà, khi cô mệt mỏi mở cánh cửa gỗ thì Minh Hải đột nhiên xuất hiện trước mặt. Anh dùng ánh mắt trìu mến nhìn cô khiến cô có cảm giác như trở về với quá khứ, không kiềm chế được mà vội vàng ôm lấy anh thật chặt. Chỉ sợ buông tay ra anh sẽ vĩnh viễn rời bỏ cô như ngày ấy. Nước mắt đã lăn dài trên má từ lúc nào không hay, cô khóc nức nở trên vai anh, làm ướt cả một phần áo. Anh dùng cánh tay rắn chắc mà ghì cô vào trong ngực, cảm nhận nhịp tim bất ổn của cô. Dù không hiểu rõ chuyện gì nhưng anh biết cô không dễ dàng mà khóc như vậy. Mỗi lần thấy cô khóc là trái tim lại như có ai đó bóp nhẹ, cảm giác vô cùng khó chịu. Trong giây phút này anh chỉ có thể ôm lấy cô, ngầm thể hiện rằng dù có chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi cô.
Sau khi dòng cảm xúc qua đi, Hạnh Nguyên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Ở trên giường cô gối đầu lên tay anh, yên lặng nhìn bầu trời đầy sao. Anh cũng không nói gì, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc ngắn mềm mại của cô. Phải một lúc khá lâu sau mới ôn tồn cất tiếng.
“Khi nãy hai người nói chuyện gì vậy?”
Hạnh Nguyên cứ tưởng anh sẽ không hỏi đến nên bây giờ không biết đáp lại ra sao. Cô vốn không định nói cho anh sự thật nên tìm bừa một lí do nào đó.
“À, chị Jessica kể cho em nghe chuyện của anh thôi.”
“Chuyện của anh?”
“Vâng, chị ấy kể ở bên Mĩ anh đã làm những gì, đã sống ra sao.” Hạnh Nguyên mỉm cười ngẩng lên nhìn người yêu, đôi mày anh lúc này đang nhíu vào như suy nghĩ chuyện gì đó. Cô đưa tay lên làm động tác day day giúp anh, cuối cùng thì đôi mày cũng không còn nhíu chặt vào nữa. Anh thuận thế cầm lấy tay cô, hôn lên đó, dùng ánh mắt dịu dàng trấn an cô.
“Vậy sao khi nãy lại khóc?”
“… Em cảm thấy hối tiếc, vì mười năm qua em không thể ở bên anh, cùng anh trải qua mọi khó khăn.”
Minh Hải nghe mấy lời cô nói mà khóe mắt thoáng qua tia xúc động, cánh tay siết chặt cô vào lòng mình. Hạnh Nguyên rúc vào người anh, môi mỉm cười nhưng đáy mắt lại xuất hiện sự đau thương, trong tim như có ai đó đâm vào, đau đến rỉ máu. Anh không để ý đến tâm trạng của cô, chỉ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.
“Ngốc, quá khứ đã qua rồi, hiện tại chúng ta đã ở bên nhau, đó mới là điều quan trọng. Anh k