
môi anh, anh ngay lập tức dừng động tác. Tất nhiên là cô chỉ chờ có thể, nhích ra khỏi người anh, cố lấy lại nhịp thở rồi gượng gạo nói.
“Em đi pha nước, anh mệt rồi đi tắm đi đã.”
Minh Hải nhìn theo bóng dáng người con gái kia, ánh mắt thấp thoáng tia thâm trầm. Từ lúc về đến nhà đến giờ anh chưa nói một lời nào, chỉ muốn quên hết mọi ưu phiền mà trọn vẹn ở bên cô. Nào ngờ, thái độ của cô ngay từ đầu đã không chút chào đón anh. Ngày thường khi thấy anh về cô sẽ chạy đến bên cửa đón, cầm cặp cầm áo khoác y hệt một người vợ đảm đang. Thậm chí còn nói chuyện tíu ta tíu tít như chú chim non vậy. Nhưng hôm nay thì sao, rõ ràng biết anh về cô cũng không buồn nhìn anh lấy một cái. Anh muốn gần gũi cô lại dửng dưng né tránh, cương quyết không đáp ứng. Anh biết rõ lí do vì sao cô lại như vậy nên hoàn toàn không giận cô, chỉ là muốn ôm cô vào lòng, sau ấy sẽ nói tất cả cho cô nghe. Vốn dĩ là cô không hiểu được suy nghĩ của anh, lúc này đây anh chỉ biết thở dài ngao ngán.
Hạnh Nguyên ở trong phòng tắm xả nước đầy bồn, cho đến khi thấy đủ độ ấm cô mới ngắt vòi và bước ra. Thật không ngờ lại bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình chăm chú. Cô có chút giật mình, vội vàng nhìn đi chỗ khác. Minh Hải lúc này mới rời khỏi sofa, đi về phía cô.
“Anh đi tắm.”
“Vâng.” Cô không dám nhìn anh nữa, chỉ biết lí nhí nói. Khi nghe tiếng cửa nhà tắm đóng lại mới thở phào nhẹ nhõm. Câu nói vừa rồi dù ngắn gọn nhưng giọng điệu không có chút gì là tức giận, với thái độ vừa rồi cô chỉ sợ sẽ chọc đến anh. Tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại cô lại thấy anh vốn dĩ chẳng có cớ gì mà giận cô, chuyện là anh sai chứ đâu phải cô. Mẹ anh trở về cũng không nói cho cô biết, để đến khi bà hẹn cô ra nói chuyện cô mới biết đến sự việc này. Cảm giác lúc đó thay đổi liên tục, từ ngạc nhiên chuyển sang lo lắng rồi chua xót. Cho dù đã từng trải thì trong lòng cô vẫn không thể nào tránh khỏi nỗi đau thương.
Hạnh Nguyên bước lên giường, chui vào trong chăn nằm trước. Cô nghĩ lại cuộc nói chuyện lúc chiều với bà Cố Di An, tim như có hòn đá đè nặng đến nghẹt thở. Nước mắt không biết từ khi nào đã lấp đầy khóe mi. Cô với tay cầm điện thoại, lật giở từng hình ảnh cũ.
Tách
Nước mắt không kiềm lại được thi nhau rơi xuống tấm nệm, cô cố ngậm chặt môi để ngăn tiếng nấc. Trong hình cha mẹ cô đứng hai bên cô, cả gia đình cười thật hạnh phúc trong ngày tốt nghiệp của cô. Vốn dĩ là một nhà ba người đầm ấm nhưng chỉ trong một phút, ông trời đã “cướp” đi mong ước nhỏ nhoi ấy từ tay cô. Những tưởng anh ra đi rồi, cô có đau khổ thì vẫn còn cha mẹ ở bên cạnh. Ấy thế mà cuối cùng cô chẳng còn gì, mười tháng ngắn ngủi cô đã mất đi tất cả. Lúc đó dường như không còn động lực để sống, cô chỉ chìm đắm trong kí ức. Nỗi mất mát của ngày ấy đến bây giờ chưa khi nào cô có thể quên.
Cho đến ngày hôm nay, dường như mọi đau thương lại trở về và bủa vây lấy cô. Cô đã mất đi cha mẹ thân yêu, đến khi gặp lại được anh cảm giác như tìm lại được thế giới của mình. Chính vì thế cô chưa bao giờ bận tâm đến quá khứ, một lòng một dạ yêu anh. Chỉ cần mãi được ở bên anh, cô không mong gì hơn. Nhưng một lần nữa ông trời lại tàn nhẫn với cô. Nơi cuối con đường những tưởng là ánh sáng hy vọng, khó có thể ngờ nó vẫn là màu đen u tối. Phải đi mất bao lâu nữa cô mới tìm được ánh sáng của cuộc đời? Hay là mãi mãi về sau, cuộc sống của cô sẽ không bao giờ rực rỡ?
“Em à!”
Hạnh Nguyên mải suy nghĩ nên không hề biết Minh Hải đã tắm xong và bước ra ngoài từ lúc nào. Anh nhìn thấy cô ở trên giường thì vội vàng bước đến, nằm xuống rồi kéo cô vào sát mình. Đến lúc này cô mới giật mình thoát khỏi dòng cảm xúc, lau nhanh giọt lệ còn vương trên má, yên lặng nằm trong vòng tay anh. Anh đặt một nụ lên mái tóc ngắn của cô, vòng tay siết chặt hơn, như muốn khắc sâu cô vào lòng. Cả hai cứ như vậy một lúc lâu, mãi sau Minh Hải mới từ tốn xoay người cô lại, môi tìm đến môi cô mà hành động. Cô dù không lãnh đạm như khi nãy nhưng cũng không tỏ ra quá nhiệt tình, chỉ đơn giản là đáp lại. Minh Hải gần như dễ dàng gỡ bỏ tuyến phòng bị cuối cùng của người con gái kia, mạnh mẽ mà tiến vào xâm chiếm. Lưỡi cô bị anh cuốn chặt lấy, dây dưa một hồi khiến tim cô đập thình thình. Đến khi buồng phổi gần như cạn kiệt anh mới buông tha cho cô, vẫn dùng ánh mắt trìu mến mà nhìn cô.
Cô không đáp lại anh, chỉ quan tâm lấy lại nhịp thở. Minh Hải tất nhiên không bỏ qua một giây phút nào, trong khi Hạnh Nguyên còn đang cố gắng hít lấy hít để ô-xi thì bàn tay anh đã nhanh chóng luồn vào trong chăn mà tìm đến những nơi nhạy cảm trên thân thể cô. Anh quá biết rõ về cô nên chỉ sau vài cái chạm, người cô mềm nhũn ra. Hạnh Nguyên lúc ý thức được chuyện đang xảy ra thì hai bàn tay tham lam của anh đã ngự trị ở những nơi gợi cảm nhất của cô. Cô bất chợt rên nhẹ lên một tiếng khi anh bóp mạnh nơi bầu ngực đầy đặn. Mọi phản kháng vào lúc này là vô nghĩa, cô chỉ còn cách phối hợp nhịp nhàng với anh.
Tay trái anh xoa nhẹ phía trên trong khi tay phải mải miết khám phá nơi sâu thẳm nhất của cô. Đồng thời bị kích thích khiến cô không kiềm chế được, chiếc miệ