
t mà cậu lại đáp như thế, Tâm Tâm nhà mình nghe được không trách móc mình mới lạ.”
“Cậu bỏ ngay một điều Tâm Tâm của mình, hai điều Tâm Tâm của mình đi, nổi hết cả da gà lên rồi đây này.” Hạnh Nguyên tỏ ra khinh bỉ nhìn cậu bạn, sau đó lại vui vẻ nói tiếp. “Mà sao hôm nay ra Sun sớm thế, Tâm Chinh đi đâu rồi?”
“Sáng ra đã phải đi gặp khách hàng, cũng chẳng có việc gì làm nên tớ đến đây đợi cô ấy.” Huỳnh Học Vũ đẩy ly nước bưởi về phía Hạnh Nguyên còn ly capuchino thì lấy về cho mình. Anh cứ nhìn cốc nước một hồi lâu không uống khiến cho cô gái ngồi bên cạnh không khỏi kì lạ.
“Cậu sao vậy?”
“À, tự dưng nhìn lại nhớ đến thời học sinh. Khi ấy Tâm Tâm mới mày mò học pha chế, thành phẩm đầu tiên luôn là dành cho tớ. Lúc đầu không tài nào uống nổi nhưng dần rồi cô ấy cũng tìm ra “bí kíp”. Đến bây giờ thì đã là chủ của chuỗi cửa hàng rất được yêu thích rồi.” Tự dưng thấy cậu bạn trầm ngâm nhắc lại quá khứ không khỏi làm Hạnh Nguyên bồi hồi, cô chợt xao động nhưng nhanh chóng quay về thực tại, hoài nghi hỏi:
“Học Vũ, hai người cãi nhau à?”
“Không, làm gì có chuyện đó.” Huỳnh Học Vũ mỉm cười trấn an, sau đó đưa ly capuchino lên uống rồi mới nói tiếp. “Tớ chỉ chợt cảm thấy bao năm qua Tâm Tâm đã hy sinh cho tớ quá nhiều. Sáu năm chờ đợi tớ đi du học, sau đó về nước rồi tớ cũng không thường xuyên ở bên cô ấy được. Nhưng chưa bao giờ cô ấy trách móc tớ nửa lời, tớ thấy mình đã có lỗi rất nhiều. ”
Hạnh Nguyên yên lặng lắng nghe, những điều Học Vũ nói cô tất nhiên hiểu rất rõ. Bạn thân của cô đã vì mối tình này hy sinh như thế nào làm sao cô lại không biết. Dù có khó khăn, mệt mỏi nhưng đổi lại trong mười ba năm qua cả hai luôn hạnh phúc, điều đó không phải là đáng để tự hào sao?
“Suy nghĩ của cậu tớ hiểu, Tâm Chinh lại càng hiểu. Cậu ấy làm bao nhiêu việc như vậy đơn giản là vì cậu ấy trân trọng chuyện tình này, sẵn sàng đánh đổi bất cứ điều gì để gìn giữ nó. Nói thật là tớ rất ngưỡng mộ hai cậu, có người nói càng yêu nhau lâu càng dễ rời bỏ. Nhưng hai cậu thì khác, thời gian trôi đi lại càng thắm thiết hơn. Tớ và cả Gia Tuệ không có mong ước gì hơn, chỉ mong là cậu và Tâm Chinh sẽ mãi ở bên nhau và hạnh phúc như thế này.”
Nói xong một lời dài như vậy Hạnh Nguyên lại cảm thấy không chân thực. Đối với chuyện của Học Vũ cô có thể nói ra dễ dàng như thế, nhưng còn chuyện của chính bản thân cô thì sao đây? Tính ra cô và anh cũng là chuyện của mười mấy năm, không ngắn hơn hai người kia là bao. Đáng tiếc, nếu như họ dù ở xa nhưng trong tim luôn có nhau thì cô và anh lại xa cả về địa lý lẫn con tim. Chỉ có mình cô luôn nhớ mong, còn anh, anh chưa khi nào biết đến có một người con gái vẫn luôn ngốc nghếch mà chờ đợi anh.
Rời Sun khi trời đã quá trưa, Hạnh Nguyên đi dạo trên đường hồi lâu mới về nhà. Thời tiết dù đã trở nên lạnh hơn nhưng cũng không thể ngăn cản mọi người tận hưởng ngày nghỉ cuối tuần. Cô đi qua rất nhiều con phố, nhìn ngắm dòng xe cộ đông đúc, ngắm những đôi tình nhân tay trong tay đi dạo. Bất chợt có cơn gió lạnh thổi qua, cô khẽ rùng mình. Trên người chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng nên không tránh khỏi run rẩy. Hạnh Nguyên kéo áo sát vào hơn, cô gọi taxi và trở về nhà.
Cạch
Hạnh Nguyên đẩy nhẹ cánh cửa, trong nhà có bật máy sưởi nên ấm áp hơn rất nhiều. Cô cởi áo khoác treo lên giá, khi đi đến sofa thì đột nhiên khựng lại. Sở dĩ cô không thể bước tiếp nữa là vì lúc này, Minh Hải đang từ phòng ngủ đi ra. Anh nhìn lại cô, ánh mắt chăm chú nhưng khuôn mặt lại không hiện rõ cảm xúc. Cô đứng chôn chân một hồi, không ngờ là anh lại quay về. Suy nghĩ rất lâu rồi cô cũng cất tiếng, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng nãy giờ.
“Anh… anh về lâu chưa?”
“Anh để quên tài liệu nên về lấy.” Minh Hải từ tốn trả lời, anh vẫn nhìn cô nhưng thái độ không còn lạnh lẽo như trước. Hạnh Nguyên đi lấy nước rồi ngồi xuống sofa, anh hiểu ý ngồi cạnh cô. Cô lại cảm thấy không biết nên tiếp tục như thế nào, trong lúc còn đang băn khoăn thì anh đã cất tiếng. “Em có chuyện muốn nói?!”
Hạnh Nguyên quay sang đúng lúc bắt gặp ánh nhìn của Minh Hải, cô bối rối tính quay đi chỗ khác thì cổ tay chợt bị anh nắm chặt. Cô ngạc nhiên xen lẫn chút đau đớn, cố rút tay mình lại thì anh dường như chẳng bận tâm, hung hăng tiến đến áp môi mình lên môi cô. Nụ hôn đường đột khiến toàn thân cô cứng đờ, sau khi có thể phản ứng được thì ra sức đẩy anh ra. Nhưng so với anh cô vốn không đấu lại được, sau cùng vẫn là mềm nhũn mặc anh định đoạt.
Lấy hết ô-xi từ buồng phổi người con gái kia rồi Minh Hải mới buông tha cho cô, tay anh vẫn nắm chặt cổ tay cô, kéo một cái nhẹ cô đã nằm gọn trong lòng anh. Anh im lặng không nói gì, chỉ bá đạo tận hưởng mùi hương thuộc về riêng mình cô. Hạnh Nguyên vì nụ hôn khi nãy mà mất hết sức lực, chỉ biết buông xuôi theo ý anh. Được anh ôm vào lòng như thế này cô vốn cũng không muốn suy nghĩ điều gì, khép mi mắt lại mà hưởng thụ khoảnh khắc hiếm hoi.
Mãi một lúc sau cánh tay Hạnh Nguyên vô thức ôm lấy eo Minh Hải, động tác này của cô đã gây sự chú ý của anh. Anh dùng tay trái nâng khuôn mặt cô lên, nhìn sâu vào đôi mắt