Tình yêu của em mãi dành cho anh

Tình yêu của em mãi dành cho anh

Tác giả: Ann

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323412

Bình chọn: 8.5.00/10/341 lượt.

Anh đến nơi rồi sao?”

[Ừ, em đừng lo lắng, nhớ chăm sóc tốt cho bản thân đấy.'>

“Vâng, anh bay nhiều giờ như vậy có mệt không?”

[Anh ổn, chỉ là lo cho em thôi.'> Thanh âm từ tốn của Minh Hải khiến Hạnh Nguyên ở phía này chợt xao động, cô hiểu anh đang muốn nói đến điều gì. Anh ở xa như vậy nhưng trong lòng chỉ hướng về cô, cô không thể để anh lo lắng được. [Nói cho anh biết, từ tối qua đến giờ khóc bao nhiêu lâu rồi?'>

“Em…” Hạnh Nguyên chợt khựng lại, lời nói của anh truyền đến khiến cô bất chợt không biết đáp sao. Hóa ra, người vốn dĩ hiểu cô nhất luôn là anh. Dù có đi đến đâu, cô cũng chưa khi nào thoát khỏi được “lòng bàn tay” anh. “Em sẽ chờ anh về, đừng lo cho em, anh tập trung giải quyết mọi việc đi nhé!”

Cô nắm chặt điện thoại trong tay, lấy can đảm rất nhiều mới nói ra được những lời kia. Anh ở đầu dây bên này dù không nhìn thấy nhưng cũng có thể cảm nhận được sự bất ổn nơi cô, tim khẽ nhói đau. Khi anh mở miệng hỏi đã biết cô sẽ không nói thật nhưng vẫn muốn như một lời cảnh báo, lại càng như lời khẳng định, anh không cho phép cô rơi lệ và cô phải tin tưởng vào tình cảm của anh.

Hạnh Nguyên chỉ hiểu được phần nào ý tứ thâm sâu của anh nhưng cô đã đáp lại một câu khiến anh có chút yên tâm. Minh Hải dặn dò thêm vài câu rồi mới cúp máy, kéo hành lý rời khỏi sân bay. Dù có khó khăn như thế nào thì anh cũng phải gấp rút giải quyết và trở về bên cô, anh không thể xa cô quá lâu được.

Minh Hải rời thành phố B đến nay đã được năm ngày, đó cũng là năm ngày Hạnh Nguyên sống mà không có chút cảm giác nào. Cô vẫn tám giờ đi làm, năm giờ về nhà nhưng thể xác vốn ở đây mà tâm trí đã bay đi rất xa. Mỗi ngày Minh Hải đều gọi điện cho cô đúng giờ, anh không nói quá nhiều mà chỉ hỏi thăm sức khỏe cô, căn dặn cô không được lo nghĩ nhiều và đặc biệt khẳng định cô phải đợi anh về. Hạnh Nguyên nghe thấy giọng anh thì cảm thấy rất vui nhưng cô hoàn toàn không biết chuyện anh đang làm. Trong đầu cô không có một thứ gì rõ ràng, cái gì cũng mơ hồ. Điều đó càng khiến cô trăn trở nhiều hơn, đêm nào cũng đến khuya mới đi vào giấc ngủ.

“Anita!” Bạch Tố Như nhìn thấy nhân viên của mình mệt mỏi thì quan tâm đi đến hỏi han. Đưa tay sờ lên trán Hạnh Nguyên, cô ấy lắc đầu khó hiểu. “Trông em không có sức sống gì thế?!”

“Em ổn mà, chắc tại đợt này thiếu ngủ.” Hạnh Nguyên gượng cười nhìn tổ trưởng của mình, cô hít một hơi thật sâu cố lấy lại tinh thần.

“Nếu em mệt thì chị cho em về nghỉ, chị không muốn thấy em lao lực quá mà ốm ra đấy đâu.”

Bạch Tố Như nhẹ nhàng nói khiến Hạnh Nguyên chợt nghĩ ra điều gì đó, gật đầu đáp lại.

“Hình như em vẫn còn nhiều ngày phép, chị cho em xin nghỉ nhé, em muốn về thăm chú thím.”

“Ừ, về đó rồi nghỉ ngơi đi, dạo này trông em xanh quá. Chị sẽ thu xếp cho.”

“Cám ơn chị, Emily!”

Bạch Tố Như đi rồi Hạnh Nguyên liền thu dọn bàn làm việc. Quả thật mấy hôm nay trong người cô có chút khó chịu, ăn uống không thoải mái. Về thành phố M vài hôm tranh thủ thăm chú thím, lại không có cơ hội mà nghĩ ngợi điều gì, như vậy là tốt nhất. Dù có thế nào cô cũng phải tin tưởng vào anh.

Cô sẽ chờ, chờ ngày mà anh trở về tìm cô.

Sáng hôm sau Hạnh Nguyên dậy từ sớm, cũng không buồn ăn uống gì mà bắt taxi ra ngay nhà ga. Lên đến tàu cô ngủ liền một mạch, người ta có đi qua lại lên xuống nhộn nhịp như thế nào cũng không bận tâm. Quá trưa cuối cùng đã đến thành phố M, Hạnh Nguyên xuất hiện ở nhà chú thím trong sự ngỡ ngàng. Cậu em họ Hiểu Minh nhìn thấy cô thì vui mừng rối rít, tay chân nhanh nhảu cầm đồ đạc cho cô rồi gọi điện cho bố mẹ. Chẳng mấy chốc mà chú thím về đến nhà, nhìn cô vui mừng.

“Con bé này, đi một mạch từ đó đến giờ không thèm về.” Ông Lý nói có phần trách móc nhưng thực chất là vô vàn yêu thương, bà Lý ngồi bên cạnh nhìn Hạnh Nguyên một hồi, lắc đầu than nhẹ.

“Ở trên đó ăn uống thế nào mà nhìn con gầy thế, chắc lại nhịn ăn giữ dáng hả?”

Hạnh Nguyên mỉm cười nhẹ, định giải thích với thím thì Hiểu Minh lại láu táu cướp lời cô.

“Anh rể đâu rồi, sao không đưa chị về?”

Nghe nhắc đến anh, lòng Hạnh Nguyên chợt trùng xuống. Nhưng chỉ mấy giấy sau cô đã lấy lại sự bình tĩnh, đối đáp mạch lạc.

“Anh ấy còn bận công việc, nhân đợt này rảnh rỗi nên con xin nghỉ về thăm chú thím và các em.”

“Ừ, về đây thím chăm cho chứ nhìn con thế này thím đau lòng quá!”

“Vâng.” Hạnh Nguyên nhỏ giọng nói, trên môi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt. Cô sau đó hỏi thăm sức khỏe chú thím hồi lâu rồi mới về phòng nghỉ ngơi. Đi cả đoạn đường dài như thế, vừa nằm xuống giường là cô đã chìm vào giấc ngủ. Mãi đến khi có tiếng gõ cửa, cô mới tỉnh giấc, sau đó đi xuống dưới nhà.

“Chị nhớ ăn nhiều vào nhé, hôm nay mẹ em làm toàn món chị thích đấy.” Hiểu Minh líu ríu nói, Hạnh Nguyên nhìn nụ cười trên môi chú thím, không nói gì cúi xuống gắp một miếng thịt bò. Nhưng đồ ăn chưa kịp chạm vào môi, cổ họng cô đã dâng lên cảm giác lờ lợ, như có thứ gì đó trào lên khiến cô buồn nôn. Hiểu Linh ngồi bên cạnh thấy vậy liền gắp cho cô chút rau cải, nhưng không khác lần trước là bao, Hạnh Nguyên vừa đưa lên miệng thì lại cảm thấy buồn nôn. Thím cô


Lamborghini Huracán LP 610-4 t