
gì luôn.”
Lăng Trác Thần hơi cười, chút ánh sáng từ đèn đường bên ngoài rọi vào chiếu lên khuôn mặt anh ta, ẩn hiện nét đẹp nam tính. Minh Hải để điện thoại lên bàn, uống một hụm bia rồi mới hờ hững nói:
“Thế theo cậu thì chuyện đó đáng chúc mừng chứ?”
Lăng Trác Thần khựng lại mất vài giây, sau đó nhếch môi cười vẻ thấu hiểu. “Cậu đang trêu tớ đấy à, chúc mừng cái con khỉ. Mà nói xem, Kiều Gia Nhi sao đột nhiên lại làm vậy?”
“Buộc tớ phải trở về Mĩ.”
“Dễ dàng thế sao?” Lăng Trác Thần hoài nghi nhìn cậu bạn thân. Anh ta biết Kiều Gia Nhi từ trước đến nay vốn có mối quan hệ thân thiết với gia đình Minh Hải nhưng bạn anh ta lại là một người rất cương quyết, cô ta không thể đơn giản như thế mà khiến Minh Hải thay đổi được. “Lẽ nào, là bố cậu?”
Sau thoáng ngập ngừng Lăng Trác Thần dường như đã có câu trả lời. Minh Hải không đáp lại càng khiến anh ta thêm khẳng định cho suy đoán của mình.
Lăng Trác Thần vỗ nhẹ lên vai Minh Hải, ánh mắt như có hàm ý hỏi anh chi tiết câu chuyện. Minh Hải không định nói hết mọi thứ, cái nào cần thiết mới tiết lộ.
“Tớ yêu cô ấy, vì thế mới quyết định về thành phố B. Dù có khó khăn tớ cũng sẽ không khuất phục.”
Lời nói của Minh Hải không khiến Lăng Trác Thần ngạc nhiên, xưa nay Minh Hải vốn là người quyết đoán, làm việc gì cũng có mục đích rõ ràng. Trong nhóm năm người có thể nói hai người thân và hiểu nhau nhất, thế nên ngoài việc ủng hộ ra Lăng Trác Thần không nghĩ là bản thân mình nên làm điều gì khác nữa.
“Bọn này tất nhiên luôn ủng hộ cậu, nếu có gì cần giúp đỡ cứ nói. Hạnh phúc không phải dễ dàng mà có được, hãy nắm bắt và đừng bao giờ buông tay.”
Nói xong câu cuối rồi Lăng Trác Thần đứng dậy rời đi. Phòng khách lúc này chỉ còn Minh Hải, anh lại cầm điện thoại lên. Ngón tay linh hoạt ấn dãy số quen thuộc, anh cứ nhìn chăm chăm vào màn hình. Cho đến lúc cuộc gọi kết thúc ánh mắt vẫn không hề dời đi. Trong đáy mắt anh thoáng một tia bất an, Minh Hải nắm chặt di động trong tay. Không biết vì lí do gì mà cô lại không chịu nghe điện thoại của anh, điều này khiến lòng anh như có lửa đốt. Bề ngoài vẫn tỏ ra bình thản nhưng bên trong anh lại vô cùng suốt ruột. Chuyện đến nước này anh không thể chần chừ được nữa, nếu không mau chóng giải quyết anh sẽ không còn đường lùi. Một mình cô ở lại thành phố B như thế anh không hề yên tâm, chỉ muốn ngay lúc này chạy đến bên cô, ôm lấy thân hình nhỏ nhắn ấy mà dịu dàng nói: “Anh nhớ em!”
Sáng hôm sau Minh Hải quay lại King’s lấy ô tô rồi lái xe về nhà. Khi anh vừa bước vào phòng khách đã thấy ông Thẩm ngồi sẵn ở sofa. Ngoài ra còn có mẹ anh, chị hai và Kiều Gia Nhi. Tất cả bọn họ đều như đang đợi anh trở về, ánh mắt ai cũng tỏ rõ sự mong chờ.
Minh Hải cất tiếng chào rồi đi đến ngồi xuống đối diện bố mình. Sức khỏe ông Thẩm đã hồi phục hoàn toàn, mấy hôm trước phải nhập viện vì lao lực quá sức, không quá nghiêm trọng đến mức phải gọi Minh Hải trở về. Anh thừa hiểu, đó chỉ là cái cớ. Dù không muốn nhưng chuyện để kéo dài không phải là tốt, vậy nên anh mới nhân dịp này về Mĩ để nói rõ tất cả. Nhưng thật không thể ngờ, suy nghĩ của anh lại bị người khác dễ dàng đoán biết. Rất lâu rồi, Minh Hải mới bị rơi vào thế bị động như thế này.
“Nhân tiện hôm nay Gia Nhi có mặt ở đây, ta thấy cũng nên bàn chuyện đám cưới của hai đứa đi là vừa.” Ông Thẩm ngay câu mở đầu đã phủ đầu, đi thẳng vào vấn đề, coi như không cho Minh Hải cơ hội phản biện. “Gia Nhi, cháu sắp xếp xem hôm nào tiện thì để hai bác gặp mặt bố mẹ cháu.”
“Dạ!” Kiều Gia Nhi đáp lại một tiếng nhỏ nhẹ, không giấu được sự vui mừng trong đáy mắt. Cô ta len lén nhìn sang phía Minh Hải, anh vẫn trầm ngâm chưa hề lên tiếng. Trong lòng cô ta như gào thét sung sướng, đã đi đến bước này rồi, anh còn có cơ hội để từ chối sao?
“Hải, mẹ thấy hai đứa cũng sắp kết hôn rồi, con xem đừng làm việc ở thành phố B nữa mà về Los Angeles đi.” Bà Cố Di An nhìn sang cậu con trai, giọng nói hào hứng. Kiều Gia Nhi thấy vậy liền hùa theo, sau bị Minh Hải nói cho một câu, cô ta cứng họng chỉ biết im lặng.
“Đúng đấy, để em nói với bố em sắp xếp chuyển công tác cho anh.”
“Chuyện của tôi không khiến người khác phải xen vào.” Minh Hải lạnh lùng đáp lại, không buồn nhìn Kiều Gia Nhi lấy một cái. Cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận, hai mắt trợn ngược lên. Trong ngần ấy năm quen nhau, chưa khi nào anh nói chuyện với cô ta như vậy, thái độ lạnh lẽo này đột nhiên khiến người cô ta run lên. Từ xưa đến nay anh luôn chiều chuộng, lúc nào cũng thỏa hiệp với cô ta, vậy mà, bây giờ chỉ vì một đứa con gái không môn đăng hộ đối, anh hoàn toàn phủ nhận tình cảm vốn có.
“Thẩm Minh Hải, chú ăn nói kiểu gì vậy?” Thẩm Minh Hiên lườm em trai, giọng nói nghiêm nghị. Anh không để ý đến chị mình, trực tiếp quay sang ông Thẩm.
“Bố, con không thể lấy Shirley. Con không yêu cô ấy, cuộc hôn nhân này con không thể nào đồng ý.”
Minh Hải vốn từ nhỏ đã luôn kính trọng và nghe lời bố, với anh ông Thẩm không chỉ là người có công sinh thành mà ông còn là thần tượng của anh. Mọi điều anh đều học theo ông, coi ông là tấm gương sáng. Chính vì thế mà d