
ù có như thế nào, anh đối với ông vẫn là muôn phần tôn kính. Đây có thể coi là ưu điểm của anh, nhưng cũng chính là điểm khiến người khác dễ dàng lợi dụng để đạt được mục đích.
Ông Thẩm dường như đã biết được lí do vì sao cậu con trai lại từ chối, ông không tức giận mà chỉ chậm rãi hỏi lại.
“Vì con đã yêu người khác rồi?”
Tính cách Minh Hải phần nào đó giống ông Thẩm, ngày hôm nay ngồi nói chuyện ở đây anh biết bố đã biết tất cả chuyện của mình, chính vì thế không ngại mà thừa nhận ngay.
“Vâng, con rất yêu cô ấy. Con không thể sống thiếu cô ấy được, mong bố hiểu cho.”
“Con bé đó thì có gì tốt chứ, nó không xứng với con.” Bà Cố Di An đột nhiên chen ngang, ánh mắt hiện rõ sự khinh thường khi nhắc đến Hạnh Nguyên.
Thẩm Minh Hiên nhìn mẹ mình nghi hoặc: ”Mẹ đã gặp cô gái đó rồi sao? Lần trước mẹ về thành phố B là vì chuyện này ư?”
Bà Cố Di An bị con gái “vạch trần” chuyện đã làm thì có phần lo sợ, trong gia đình chồng bà là người gia trưởng, mọi việc nếu tự ý quyết định mà không nghe lời ông thì sẽ phải chịu hậu quả không nhỏ. Đợt trước về thành phố B là do bà lén lút đi, những tưởng có thể giải quyết êm đẹp, nào ngờ cả Hạnh Nguyên lẫn Minh Hải đều quá cương quyết mới khiến cho chuyện đến mức như hôm nay.
Ông Thẩm dùng ánh mắt không hài lòng nhìn vợ, bà Cố Di An thấy vậy thì chỉ biết yên lặng, mãi sau mới tiếp tục nói.
“Con bé đó là thiết kế của tập đoàn S thì sao chứ, bây giờ đầy rẫy những người như nó. Xuất thân không có gì đặc biệt, lại mồ côi cha mẹ, thử hỏi nó có điểm gì xứng với Minh Hải nhà chúng ta?”
Nghe mẹ ruột chê bai người yêu, Minh Hải không khỏi cảm thấy đau đớn từ trong lòng. Anh chưa nói thêm câu nào nhưng lúc này hoàn toàn hiểu nỗi tủi nhục cô phải chịu vào cái ngày mẹ anh đến tìm cô. Những lời cô nói ngày hôm đó như vết dao cứa sâu vào tim anh, là do anh không tốt, chưa khi nào cho cô hạnh phúc thực sự.
Minh Hải nắm chặt bàn tay phải đến mức nổi gân xanh, anh kiềm chế hết mức để không nói ra những lời vô lễ với người mẹ đáng kính của mình. Nhưng trong từng câu nói lại chất chứa biết bao nỗi đau cùng sự tức giận.
“Mẹ, cho dù Hạnh Nguyên có mồ côi thì đó cũng đâu phải là điều cô ấy muốn? Bố mẹ Hạnh Nguyên mất trong ngày cô ấy thi đỗ đại học, cô ấy tận mắt chứng kiến cái chết của bố mẹ mình, đau khổ suy sụp đến nửa năm trời. Những tháng ngày đó có mấy ai thấu hiểu được. Con không cần cô ấy có điểm gì xứng với con, con cũng không phải là người hoàn hảo, danh giá đến mức phải lấy người không một tỳ vết nào. Con chỉ cần là cô ấy yêu con và con cũng yêu cô ấy, như vậy là đủ rồi. Hạnh phúc phải được xây dựng dựa trên nền tảng của tình yêu, chứ không phải là sự gượng ép.”
Bà Cố Di An nghe con trai nói mà không giấu nổi sự ngạc nhiên xen lẫn giận dữ. Thật không ngờ đứa con trai bà nuôi dưỡng bao nhiêu năm, vất vả khổ sở nay lại vì một đứa con gái mà nói năng hỗn láo với bà. Kiều Gia Nhi ngồi bên cạnh vội vàng đưa cốc nước cho bà Cố Di An, ánh mắt cô ta hiện rõ sự phức tạp. Khi quyết định nói chuyện này với ông bà Thẩm cô ta chỉ muốn thông qua hai người mà gây sức ép về phía Minh Hải, buộc anh phải quay trở về. Nhưng sự việc bây giờ lại vượt ra ngoài toan tính của cô ta, bởi cô ta vốn không nghĩ Minh Hải sẽ làm căng và phản ứng quyết liệt như vậy.
“Con xin lỗi nhưng con sẽ không bao giờ chấp thuận cuộc hôn nhân này. Cuộc đời Thẩm Minh Hải con chỉ cần duy nhất một người là Lý Hạnh Nguyên, ngoài ra không thể là ai khác. Con biết là con bất hiếu, khiến bố mẹ thất vọng nhưng cho dù có chết con cũng không thay đổi quyết định của mình.”
Dứt lời Minh Hải đứng dậy khỏi sofa và lên tầng hai. Phòng khách lúc này còn lại bốn người, trong khi bà Cố Di An sụt sùi nước mắt thì ba người kia lại im lặng với những suy nghĩ khó đoán trong đầu. Một lúc sau ông Thẩm cùng Thẩm Minh Hiên đi vào thư phòng, bà Cố Di An cùng Kiều Gia Nhi vẫn ngồi lại đó, không hẹn mà gặp ánh mắt cùng thấp thoáng nét thất vọng.
Minh Hải trở lên phòng lại lấy điện thoại ra gọi cho Hạnh Nguyên nhưng lần này thậm chí cô còn tắt máy. Anh tức giận quẳng điện thoại một cái thật mạnh, nó va vào tường, rơi thành mấy mảnh. Đứng bên cửa sổ nhìn xuống khu vườn um tùm trước mắt, tay Minh Hải bất giác nắm chặt chiếc rèm cửa. Ánh nắng he hắt chiếu thẳng vào chiếc giường, phản chiếu về phía anh, khiến cho bóng dáng ấy trở nên cô đơn hơn bao giờ hết.
Sau thoáng suy nghĩ, Minh Hải quay lại nhặt điện thoại lên, lắp lại cẩn thận rồi bấm một dãy số dài. Đường truyền mau chóng được kết nối, anh nói nhanh với người kia rồi cúp máy. Chiếc vali dựng ở góc phòng vẫn chưa được sắp xếp hết, anh vơ vội mấy thứ đồ linh tinh nhét vào rồi kéo nó đi. Cửa vừa mở Thẩm Minh Hiên đã hiện ra trước mặt, Minh Hải dừng lại, nhìn chị mình ánh mắt không vui.
“Chú đi đâu mà vội vậy?” Thẩm Minh Hiên chậm rãi bước vào, giọng nói nửa tò mò nửa khó chịu. Anh không nhìn chị gái, khuôn mặt cảm xúc không rõ ràng.
“Điều đó không khiến chị phải bận tâm chứ?”
Thâm Minh Hiên không vì câu nói vô lễ kia mà tức giận, hơi cười nhìn cậu em trai.
“Tất nhiên, việc của chú không liên qu