Snack's 1967
Tình yêu của em mãi dành cho anh

Tình yêu của em mãi dành cho anh

Tác giả: Ann

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323455

Bình chọn: 7.5.00/10/345 lượt.

à chả chịu chăm sóc. Mặc dù là cỏ cây nhưng nếu không chăm bón cẩn thận thì làm sao nó có thể lớn lên tươi tốt. Càng nghĩ lại càng buồn cười, vì không có việc gì làm nên ngày nào anh cũng nghiên cứu ở trên mạng rồi đem áp dụng vào. Đúng là làm theo phương pháp khoa học nên chỉ sau vài ngày mấy cây táo với cây lựu đã tươi mới trở lại, chẳng mấy chốc mà đâm chồi nảy lộc.

Minh Hải nhìn thành quả của mình mà không giấu được nụ cười, trong đầu anh lúc này bỗng nhớ đến Hạnh Nguyên. Nếu như cô có mặt ở đây, anh chắc chắn sẽ chăm lo cho cô thật tốt, hàng ngày anh sẽ đi làm kiếm tiền, tối về ở bên cô cùng dùng bữa tối. Ngày nghỉ hai người sẽ cùng nhau ra vườn và chăm sóc cho những khóm cây đẹp đẽ này. Chỉ nghĩ thôi mà đã thấy hạnh phúc lan tỏa đầy ắp trong tim.

“Thưa cậu, có người đến tìm.”

Trong lúc Minh Hải đang đắm chìm với những suy nghĩ riêng thì có tiếng của người giúp việc. Anh không khó chịu quay lại nhưng khi nhìn thấy vị khách kia, gương mặt thoáng nét lạnh lùng. Anh không chút chào mừng, xoay người lại tiếp tục chăm chú vào mấy cây táo. Người đó bước lại gần phía anh, nhẹ nhàng gọi.

“Hải!”

Câu chữ thân mật ấy quả thật dễ khiến người ta hiểu nhầm nhưng với Minh Hải, chưa khi nào anh nghe nó không lọt tai như lúc này. Anh vẫn giữ trạng thái trầm mặc, gần như coi như Kiều Gia Nhi là người vô hình. Cô ta thấy anh như vậy thì càng tỏ ra thân thiết, tiến đến đứng trước mặt anh, ánh mắt đầy sự mệt mỏi và hối lỗi.

“Thật lòng em… em không muốn chuyện xảy ra thế này. Chỉ vì em quá yêu anh, anh có hiểu không?”

Có lẽ ai khác khi nghe những lời này sẽ thấy cảm động còn với Minh Hải, ngay từ đầu anh chỉ coi Kiều Gia Nhi là em gái, chưa từng có ý định đi xa hơn. Thế nên việc cô ta dùng bố mẹ để uy hiếp anh đã khiến cho chút tình cảm kia trở nên thừa thãi. Anh không nghĩ bản thân có thể tiếp tục duy trì tình bạn này thêm được nữa.

“Hải! Em xin lỗi, anh đừng đối xử với em như vậy.” Kiều Gia Nhi vẫn cố gắng níu kéo, đáp lại cô ta chỉ là thái độ dửng dưng không bận tâm của Minh Hải. Cô ta có chút oán hận nhìn anh, khóe mi từ lúc nào đã lấp lánh nước. Anh tình cờ nhìn thấy điều đó, cơn giận trong lòng bỗng dưng bốc lên ngùn ngụt.

“Thế cô nói xem, cô đã đối xử với tôi như thế nào? Cô vốn không quan tâm đến cảm xúc của tôi, lí do gì còn mong tôi phải hiểu cho hành động của cô?”

“…” Kiều Gia Nhi bị những lời nói lạnh lùng của Minh Hải làm cho ngạc nhiên tột độ, thoáng chốc ấp úng không đáp lại được. Nước mắt cô ta bỗng rơi xuống liên tiếp, Kiều Gia Nhi vội níu lấy cánh tay rắn chắc của Minh Hải khi anh có ý định rời đi, nghẹn ngào nói. “Em xin lỗi, em sai rồi. Em là đã dành cho anh quá nhiều tình cảm, chính vì thế mà em không suy nghĩ được gì cả, chỉ muốn anh về lại bên em như xưa thôi. Em xin lỗi, anh đừng giận nữa em có được không?”

Kiều Gia Nhi càng nói càng thiết tha nhưng Minh Hải chẳng mảy may cảm động, anh hơi nhếch môi nhưng không hề cười. Đưa tay gạt cánh tay đang cố bấu chặt lấy tay mình, giọng anh lạnh lẽo như băng.

“Đã làm đến như vậy rồi mà còn nói là không suy nghĩ được gì ư? Cô vốn là tính toán quá chi li chứ không hề đơn giản thuần khiết. Đúng là biết mặt biết người lại chẳng thể biết tâm, cô khiến tôi thực sự thất vọng.”

Minh Hải nói xong liền dứt khoát rời đi, bỏ mặc Kiều Gia Nhi đứng đó mà trên gương mặt sự thất thần càng hiện rõ. Cô ta lắp bắp lặp lại hai từ “thất vọng”, sau đó vội vàng lau nước mắt bỏ đi. Mọi chuyện cô ta làm chỉ vì cô ta quá yêu anh nhưng anh lại không hề coi trọng, thậm chí còn nói những lời khó nghe như vậy. Anh đã cảm thấy thất vọng rồi sao, được, nếu anh đã nghĩ như thế thì cô ta sẽ không còn gì phải lo sợ nữa. Cô ta sẽ làm đến cùng, không đoạt được anh sẽ không bao giờ từ bỏ.

***

Trong khi Minh Hải ở Mĩ gặp phải không ít chuyện rắc rối thì Hạnh Nguyên ở thành phố B cũng mệt mỏi chẳng kém. Sự xuất hiện bất ngờ của đứa trẻ khiến mâu thuẫn của cô lên đến cực điểm. Cuộc nói chuyện hôm trước với Minh Hải càng làm cô phải suy nghĩ nhiều hơn. Cô không biết là liệu những gì mình đang làm vào lúc này có phải là đúng không nữa?

Hơn một tuần rồi cô không liên lạc với anh, ban đầu chỉ là không nghe máy, sau đấy cô tắt hoàn toàn điện thoại. Không hẳn là cô giận anh mà là cô không muốn nói bất cứ chuyện gì, chỉ sợ càng nói càng dễ bị anh lung lay. Cô muốn dành cho mình thời gian để suy nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra, để sai lầm sẽ không bao giờ có thể xảy đến.

Ở lại nhà chú thím một thời gian như vậy Hạnh Nguyên lại có chút không yên tâm, sau một hồi thuyết phục rồi cô cũng được họ đồng ý để cô về thành phố B. Trước khi rời đi thím cứ dặn dò liên tục nào là cô phải biết tự chăm sóc cho mình, sắp xếp công việc xong thì phải về đây. Hạnh Nguyên không biết nói gì hơn ngoài việc ôm lấy thím như một lời cảm ơn. Nếu không có chỗ dựa vững chắc này có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ vượt qua được chông gai cuộc đời.

Khi ngồi trên chuyến tàu rời thành phố M, Hạnh Nguyên đột nhiên mở lại điện thoại. Tất nhiên là không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào vì di động của cô để chế độ khóa, nếu đã tắt m