
hính miệng anh nói ra cô sẽ không buông tay.
Sau khi ổn định lại tâm lý Hạnh Nguyên liền rời khỏi quán cafe và bước vào tập đoàn S. Ngày phép của cô vẫn còn nhưng cô muốn đi làm lại để gạt đi những ưu phiền trong lòng. Khi lên đến tầng chín, mọi người trong tổ đều vui mừng chào đón cô. Mới nói được vài ba câu thì Bạch Tố Như xuất hiện, kêu cô vào phòng một lát.
Hạnh Nguyên quan sát thấy vẻ mặt có chút khó xử của Bạch Tố Như, liền cố tỏ ra vui vẻ.
“Emily, em muốn đi làm lại, chị sắp xếp giúp em được chứ?”
Bạch Tố Như nhìn Hạnh Nguyên thoáng ấp úng, sau đó cố gắng lựa chọn từ ngữ cẩn thận để cô không bị sốc.
“Anita, em cũng biết là mặc dù chị là tổ trưởng nhưng có rất nhiều thứ chị không có quyền gì cả.” Bạch Tố Như nói xong liền lấy từ trong ngăn tủ ra một chiếc phong bì. Lại là phong bì, trong đầu Hạnh Nguyên dường như đã có dự cảm cho tất cả chuyện này. Cô cười nhạt, cướp lời Bạch Tố Như.
“Buộc em thôi việc sao?”
“Chị xin lỗi, cái này là cấp trên chỉ đạo, chị đã yêu cầu được đối thoại trực tiếp nhưng không được.” Bạch Tố Như bất lực nói, cô ấy đi về Hạnh Nguyên, động viên chân thành. “Chị rất tiếc vì không thể giữ em ở lại, nhưng dù có thế nào em vẫn là nhà thiết kế xuất sắc nhất trong mắt chị. Nếu có gì khó khăn em cứ tìm chị, chị sẽ gắng hết sức để giúp.”
“Cảm ơn chị!” Hạnh Nguyên không hỏi gì nữa, cầm phong bì rồi lẳng lặng ra bên ngoài thu dọn đồ. Nhân viên của tổ 3 trông thấy cô không ai bảo ai đều dừng công việc lại, nhìn nhau rồi có người còn bật khóc. Vài người chạy lại chỗ Hạnh Nguyên giúp cô, nói mấy lời an ủi. Cô gượng cười, cám ơn họ thời gian qua đã chiếu cố rồi bê hộp đồ rời đi.
Thang máy từ tầng chín đi xuống hôm nay lại đột nhiên trở nên nhanh lạ thường, thoáng chốc đã dừng ở tầng một. Hạnh Nguyên bước ra, lúc đi ngang đại sảnh định chào Tiểu My một câu thì bất ngờ đụng mặt Helena. Cô ta nhìn cô một cái từ đầu đến chân, sau đó cười nói đầy đắc ý.
“Anita, cô đi đâu vậy, sao lại ôm nhiều đồ thế này?”
Hạnh Nguyên chẳng buồn để tâm đến mấy lời châm chọc của Helena, bước tránh sang một bên nhưng cô ta lại không dễ dàng cho qua như vậy, tiếp tục ngăn cản cô.
“Làm việc xấu nên giờ phải chịu quả báo rồi đấy. Tôi còn cho là ngày này sẽ sớm đến cơ, thật không ngờ lại lâu như vậy. Cô buồn lắm ấy nhỉ, hay là tức giận, khó chịu? Gieo nhân nào gặt quả nấy thôi, từ giờ trở đi sống biết điều một chút, đũa mốc mà chòi mâm son, vịt bầu lại cứ nghĩ mình là thiên nga.”
Helena đi rồi mà những lời của cô ta vẫn vang lên trong đầu Hạnh Nguyên. Có một vài người hiếu kì nhìn về phía cô nhưng cô không tỏ thái độ gì, bước nhanh ra phía ngoài.
Từ khi tốt nghiệp đại học A đã đến làm ở tập đoàn S, tính đến nay cũng đã được sáu năm có lẻ. Biết bao kỉ niệm đã có tại nơi đây, giờ phải rời đi cô có chút không nỡ. Ngoảnh lại nhìn tòa cao ốc khoác lên mình một màu xanh nhẹ nhàng thanh khiết kia, sống mũi cô cay xè, nước mắt lại chực trào. Thật khó có thể ngờ, ngày cô ra đi lại cô đơn và cay đắng thế này.
Hạnh Nguyên đứng ngây ra trước cửa tập đoàn S một lúc rồi thẫn thờ rời đi. Toàn bộ câu chuyện cô không có cho mình sự lựa chọn nào, chỉ là buộc phải nghe theo. Vốn dĩ là bất công nhưng cũng đành phải chấp nhận, mười năm qua, hóa ra là cô đã lãng phí nó một cách ngu ngốc.
Trong căn phòng tối tăm không chút ánh sáng Hạnh Nguyên ngồi bó gối trên giường, nước mắt dù không kiềm chế cũng không rơi một giọt nào. Đôi mắt thuần khiết giờ nhuốm đầy sự mệt mỏi, cảm giác trong lòng không phải đớn đau mà chỉ là thất vọng. Thất vọng và chán nản vì chính bản thân mình.
Hạnh Nguyên cứ lặng lẽ như thế, mặt trời khuất núi rồi lại vượt núi bừng sáng dường như không hề ảnh hưởng đến cô. Bên ngoài kia tuyết vẫn rơi đều đặn, thành phố B vẫn là một ngày nhiều mây không có nắng.
Kính koong! Kính koong!
Tiếng chuông cửa vang lên bất thình lình, phá vỡ đi không gian yên ắng vốn có. Tiếng chuông như chút ánh sáng cuối con đường tăm tối, kéo Hạnh Nguyên vốn đang lạc lối trở về với thực tại.
Cô khó nhọc rời khỏi giường, cả người tê cứng không có sức lực. Phải mất vài phút mới ra đến phòng ngoài, cửa vừa mở đập vào mắt Hạnh Nguyên là vị khách vừa xa lạ vừa thân quen.
“Anh…”
Cô chỉ kịp kêu lên một tiếng, sau đó người lịm đi, không còn biết chuyện gì xảy ra nữa.
Khi Hạnh Nguyên tỉnh lại thì đã là buổi tối của ngày hôm sau. Cô đấu tranh mãi mới chịu mở mắt, nhìn quanh căn phòng toàn một màu trắng, gương mặt không chút cảm xúc. Mùi thuốc sát trùng sộc đến khiến bộ não cô dần hoạt động trở lại, cô nhận ra đây là bệnh viện và sự việc hôm trước dần tua lại trong đầu.
Trong lúc Hạnh Nguyên lặng lẽ quan sát mọi thứ, cố tìm bóng dáng người đã đưa cô vào đây thì cánh cửa phòng từ từ bị đẩy ra, thân hình cao lớn mạnh mẽ chậm rãi bước đến bên giường. Anh ta nhìn cô ánh mắt có chút lo lắng nhưng trên môi lại nở một nụ cười đầy quan tâm. Cô cũng cố gắng đáp lại, cựa quậy người để ngồi dậy. Người đó tiến tới giúp cô, sau khi để cô thoải mái rồi mới kéo ghế ngồi xuống đối diện.
“Em không sao rồi chứ, mau ăn chút cháo đi.”
Hạnh Nguyên dùng ánh mắt