
người ủy thác và bắt buộc phải gặp cô. Đương nhiên đó không phải là lí do tiên quyết để cô quyết định nhưng trong lòng lại có chút bất an, có lẽ cô sẽ khám phá được rất nhiều bí mật. Chính vì thế cô đã đồng ý hẹn gặp ở cửa hàng cafe đối diện tập đoàn S.
Cho dù ra đi hay ở lại cô cũng cần được biết toàn bộ câu chuyện bi kịch này.
TBC
CHƯƠNG 29
Chương 29
Lựa chọn
Ngoảnh lại nhìn tòa cao ốc khoác lên mình một màu xanh nhẹ nhàng thanh khiết kia, sống mũi cô cay xè, nước mắt lại chực trào. Thật khó có thể ngờ, ngày cô ra đi lại cô đơn và cay đắng thế này.
Tháng mười hai tại thành phố B đã có tuyết rơi, dù không phải là dày đặc nhưng những cơn mưa tuyết cũng góp phần khiến cái lạnh trở nên buốt giá hơn. Mọi người khi ra đường đều phải trang bị đầy đủ mũ áo khăn ấm, đôi khi mặc nhiều lớp như vậy mà vẫn có thể cảm nhận được cái lạnh cắt da cắt thịt.
Hôm nay không phải là một ngày ấm áp, đài báo có không khí lạnh tăng cường, độ ẩm trong không khí xuống khá thấp mặc dù là tuyết vẫn rơi đều đặn. Bầu trời âm u nhiều mây làm cho cảm giác rét buốt càng tăng cao.
Trong quán cafe đối diện tập đoàn S, Hạnh Nguyên ngồi đối diện với một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi. Cô ta ăn mặc một cách nổi bật và sặc sỡ, khác hẳn vẻ u buồn và trầm mặc của cô. Hai người không nhìn nhau, ánh mắt dường như là cố gắng để không chạm vào đối phương. Mãi một lúc sau người phụ nữ mới cất tiếng trước.
“Cô Lý, mạo muội tìm gặp cô cũng là vì có người ủy thác cho tôi. Tôi sẽ không làm phiền cô lâu đâu.”
Hạnh Nguyên vẫn nhìn chằm chằm vào ly sữa đang tỏa ra hương thơm cùng sự ấm nóng, nhàn nhạt đáp lời.
“Cô cứ nói đi.”
“Nếu vậy tôi không vòng vo nữa.” Người phụ nữ nở một nụ cười hiểu biết, đem từ trong túi xách ra một chiếc phong bì và đặt lên bàn. “Như đã nói qua điện thoại, tôi là Giản Tư, là bà Thẩm ủy thác tôi trao cho cô vật này.”
Ánh mắt Hạnh Nguyên và Giản Tư cùng nhìn vào chiếc phong bì màu vàng rồi nhìn nhau, trong lòng cô thoáng qua sự bất an nhưng vẫn giữ gương mặt bình thản. Cô không vội đáp lại, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nơi những bông tuyết đang rơi trắng xóa con đường. Khắp mọi nơi dường như đều được bao phủ bởi một màu trắng, khiến cho mọi thứ có chút mờ ảo.
Mỉm cười tự trào, cô cất tiếng một cách từ tốn, vẫn không nhìn chiếc phong bì kia thêm một lần nào nữa. “Trong đó là gì?”
Giản Tư từ đầu đã theo dõi thái độ của Hạnh Nguyên, càng lúc càng cảm thấy không đoán biết được cô. Cô ta không trả lời ngay, nhanh tay mở phong bì ra rồi lấy tập ảnh trong đó đẩy về phía Hạnh Nguyên. Cô liếc chúng một giây ngắn ngủi, cũng không buồn giở ra xem một cách rõ ràng, rồi lại cười chua xót.
“Còn điều gì nữa không?”
Khuôn mặt Giản Tư lộ rõ vẻ ngạc nhiên, cô ta vốn nghĩ chắc sẽ mất kha khá thời gian để trình bày rồi giải thích với cô gái này, nhưng trái ngược với dự đoán của cô ta, cuộc gặp gỡ kéo dài chưa đầy nửa tiếng. Thế nên sau khi nghe Hạnh Nguyên hỏi lại, phải mất vài giây Giản Tư mới có thể tiếp tục cuộc nói chuyện.
“Thật ra tôi nghĩ nhìn mấy tấm hình này cô đã hiểu lí do tôi tìm gặp cô cũng như lời bà Thẩm muốn chuyển đến cô. Thú thật là tôi cũng hơi bất ngờ vì cách biểu hiện của cô nhưng cá nhân tôi cho là, chuyện đã biết không thể được thì rút lui vẫn là sự lựa chọn sáng suốt nhất.” Giản Tư vừa nói vừa lấy trong túi ra một tấm chi phiếu đặt trước mặt Hạnh Nguyên. Cô ta nói một cách chân thành như người chị lớn đang khuyên nhủ em gái mình. “Với số tiền này tôi nghĩ là đủ cho cô đến một nơi khác sinh sống, cô vẫn còn trẻ, tương lai còn rộng mở ở phía trước. Không cần vì chuyện không thể đạt được mà đánh đổi nhiều như vậy.”
Giản Tư vừa dứt lời Hạnh Nguyên đã quay phắt sang, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta. Cô không hề xem giá trị tờ chi phiếu, trực tiếp xé nó trong sự ngỡ ngàng của Giản Tư. Nở một nụ cười khinh thường, giọng cô lạnh đến mức khiến người đối diện không thể không rùng mình.
“Nói xong rồi chứ? Vậy thì chị hãy biến khỏi tầm mắt tôi đi, cuộc đời tôi không cần người ngoài như chị phải lo.”
Giản Tư vừa thất kinh vừa tức giận, không thể ngờ phản ứng của Hạnh Nguyên lại gay gắt như thế. Cô ta lườm lại Hạnh Nguyên, bực bội lấy túi xách rời đi. Đúng lúc ấy Hạnh Nguyên lại lên tiếng.
“Chuyển lời giúp tôi, dù không phải tiểu thư danh giá gì nhưng tôi cũng có lòng tự trọng. Tôi yêu một người không phải vì người đó có tiền. Có thể chúng tôi ở hai tầng lớp khác nhau nhưng không cần phải dùng tờ chi phiếu đó để hạ nhục bản thân tôi như vậy.”
Giản Tư nghe xong liền rời đi ngay trong khi Hạnh Nguyên vẫn ngồi yên tại chỗ, trên gương mặt sự mệt mỏi dần hiện rõ. Khi nãy chỉ là cô diễn kịch, một màn kịch quá thành công. Nhưng bây giờ chỉ còn lại một mình, lớp mặt nạ ấy đã nhanh chóng được gỡ bỏ. Nước mắt bất giác rơi xuống từ khuôn mặt xinh đẹp, cô không tài nào kiềm chế được. Vốn biết ngày hôm nay sẽ phải đối mặt với những khó khăn, cô đã có phần chuẩn bị tâm lý cho mình. Thế nên khi nãy mới có thể bình tĩnh nhanh vậy. Cho dù có là chuyện gì, trong thâm tâm cô vẫn lựa chọn tin tưởng. Cô yêu anh, nếu không phải là c