
ị ăn hết nhé…??
Thằng nhóc bị mùi kẹo sữa dâu cuốn hút. Nó liền mở ngay mắt ra, bàn tay với thanh kẹo trên tay Thanh. Thanh cười khì, trẻ con đứa nào mà chẳng thích ăn, đây là phương pháp gọi thằng nhóc dậy hay nhất mà Thanh vừa mới nghĩ ra.
Thay quần áo, rửa mặt cho thằng nhóc. Thanh lục tìm một chiếc mũ phớt trong hộc tủ đựng quần áo. Đội nó ngay ngắn trên đầu thằng nhóc, Thanh cho thằng nhóc uống sữa, pha thêm một bình sữa khác, Thanh sợ thằng nhóc đói khi đi chơi xa. Thanh an ủi.
_Thôi thì khi đến chỗ đó mình sẽ cho thằng nhóc gặm bánh và ăn mỳ vậy…!!
Khoác thêm một chiếc áo khoác màu hồng nhạt, buộc túm tóc gọn gàng đằng sau gáy, cầm chìa khóa xe. Thanh khép cửa phòng, trước khi rời nhà Thanh muốn chào Dũng một tiếng, dù sao anh ta cũng là chủ của Thanh nên đi đâu hay làm gì Thanh cũng phải xin phép.
Dũng đang làm việc trong văn phòng. Thanh gõ cửa hai ba lần, Dũng mới chịu ra mở cửa. Hắn ta hất hàm hỏi Thanh.
_Có việc gì…??
Thanh bực tức đáp.
_Tôi đưa thằng nhóc đi chơi…!!
Hắn gật gù.
_Chúc cô đi chơi vui vẻ…!!
Thanh nhăn mặt nhìn thái độ vô tình lãnh đạm của hắn. Thanh quay mặt đi thẳng, nếu phải nhìn hắn thêm một lúc nữa, Thanh sẽ không kìm nén nổi mà phải nói móc hay nói xéo hắn vài câu cho bõ tức. Thanh xốc thằng nhóc lên sườn.
_Chúng ta đi thôi nhóc…!!
Thằng bé thích trí cười thật to, nó sung sướng vì cuối cùng cũng được đi đâu đó. Dũng đứng lặng nhìn Thanh đang cười đùa cùng thằng nhóc, trông cả hai hôm nay thật xinh và thật năng động. Dũng lắc đầu.
_Cô ta mặc gì cho thằng nhóc thế kia không biết. Nó là con trai có phải là con gái đâu. Đúng là không thể nào hiểu được sở thích về thời trang của cô ta…!!
_Hy vọng buổi đi chơi này không xảy ra chuyện gì…!!
Thanh đặt thằng nhóc lên ghế xe. Buộc lại dây đeo cẩn thật, Thanh hôn đánh chụt một cái lên má thằng nhóc. Thanh nựng.
_Đi chơi thế này em có vui không…??
Thằng nhóc gật đầu, miệng nói bi bô.
_Chơi….chơi…!!
Thanh cười khúc khích. Đội nón bảo hiểm, đóng lại quai nón, Thanh mở máy, lên số. Thanh bắt đầu rời khỏi nhà Tiến Dũng. Như đã hẹn từ trước, Thanh gặp Trang ở công viên gần nhà. Vừa nhìn thấy thằng nhóc, Trang đã vồn vã chào nó.
_Nhóc yêu, em có nhớ chị không nào…??
Thằng nhóc ngơ ngác nhìn Trang. Trong đầu nó đang phân tích từng hình ảnh của Trang, nó đang cố nhớ cô gái đang đứng trước mặt nó là ai..?? Tay nó chỉ ra phía trước mặt, Thanh và Trang nhìn theo, thì ra cu cậu nhìn thấy một cậu bé đang cầm một quả bóng bay hình con hổ nên muốn Thanh và Trang mua cho một con.
Thanh trêu thằng nhóc.
_Em khôn quá nhỉ, định moi tiền của chị đấy hả…??
Trang ngạc nhiên hỏi.
_Đi chơi thế này, hắn không đưa tiền cho cậu hay sao…??
Thanh lắc đầu đáp.
_Mình không cần, số tiền hắn đưa cho mình chi tiêu hàng ngày có dùng cả tháng cũng chưa chắc hết…!!
Trang nheo mắt.
_Hắn “sộp” thế nhỉ…?? Sao cậu không vòi thêm tiền của hắn…??
_Cậu nghĩ mình là ai…?? Một con mọt hả..??
Trang vuốt giận Thanh.
_Đừng giận mình, mình chỉ đang đùa cậu…!!
_Mình biết. Chúng ta phải xuất phát bây giờ nếu không sẽ bị muộn mất…!!
_Ừ, đi thôi…!!
Sau khi mua cho thằng nhóc một quả bóng bay như ý muốn của nó. Trang và Thanh cùng nhau phóng xe đi đến Thảo Cầm Viên. Trang mang sẵn một máy chụp ảnh nên cả ba có vô số kiểu được ghi lại, thằng nhóc lần đầu tiên được đi chơi vui vẻ như thế này nên nó thấy cái gì cũng mới lạ, đôi mắt nó quan sát khắp xung quanh.
Bàn tay nó chỉ trực sờ mó và cảm nhận mọi đồ vật nó nhìn thấy, nó muốn biết tất cả. Thanh bảo Trang.
_Cậu chụp cho mình và thằng nhóc một kiểu gần cái tượng bằng đồng kia nhé…??
_Ừ, được rồi…!!
Thanh tạo dáng, để đầu thằng nhóc nghiêng sát vào đầu Thanh, Thanh đặt một nụ hôn lên má nó. Trang lựa một kiểu ưng ý, máy ảnh bấm tách tách liên hồi. Thằng nhóc đòi Thanh cho nó đi bộ dưới đất, Thanh miễn cưỡng đặt nó xuống, Thanh chỉ sợ nó bị ngã hay bị lấm bẩn nhưng trẻ con muốn khỏe mạnh phải cho nó tiếp xúc với thế giới bên ngoài, sức đề kháng của nó tuy yếu ớt nhưng nó sẽ tăng dần lên theo năm tháng, một chồi măng mới nở cũng phải tôi luyện qua giông bão mới thành một cây tre được.
Thanh và Trang mỗi đứa dắt tay thằng nhóc một bên, trông cả ba như một gia đình hạnh phúc, Thanh ước giá mà có Dũng ở đây ở thì hay biết mấy. Lúc đó Thanh sẽ chụp thật nhiều ảnh cho thằng nhóc và Dũng, Thanh muốn mai sau khi thằng nhóc lớn lên nó sẽ không còn mặc cảm vì bị bố đẻ đối xử lạnh nhạt và có ý bỏ rơi nó. Thanh muốn nó cũng có thể tự hào khoe với chúng bạn những bức ảnh kỉ niệm cũ giữa hai bố con.
Thời gian thật vô tình, chẳng mấy chốc nữa Thanh sẽ phải xa rời thằng nhóc. Thanh phải trở về thế giới Thanh. Ngực Thanh đau nhói, Thanh không muốn xa nó một chút nào, liệu mai sau khi không còn gặp mặt được mặt Thanh nữa, thằng nhóc có nhớ gì đến Thanh không…??
Dũng mặc dù nói là không muốn đưa Thanh và thằng nhóc đi nhưng Dũng không thể ngồi yên được ở nhà. Bất lực với cảm giác thôi thúc của bản thân, Dũng phóng xe ô tô chạy theo chiếc xe máy của Thanh. Dũng sợ không gặp được Thanh thì đi tong một buổi chiều vô vị nhưn