
hưa cám ơn cô tối hôm qua đưa tôi về. Tôi…!!
Thanh ngắt lời hắn.
_Anh đừng nhắc đến chuyện này thêm một lần nữa, tôi không muốn nghe. Bây giờ anh làm ơn anh hết chỗ cháo này cho ấm bụng, tôi chỉ yêu cầu anh có thế…!!
Dũng thấy Thanh không muốn nghe lại chuyện đó, Dũng cũng im lặng không nói gì thêm, bây giờ khoảng cách giữa hai người ngày càng xa, nó như một chiếc cầu bắc qua một con sông bị gãy đôi, ai sẽ là người sửa chữa lại nó còn phải chờ thời gian trả lời…??
Thanh đưa âu cháo cho Dũng. Dũng miễn cưỡng cầm lấy nó, bàn tay Dũng run rẩy nên chỉ một chút nữa là đổ ụp xuống người. Thanh sợ hãi vội cầm lấy.Thanh đỏ bừng mặt nói.
_Anh để tôi bón cho…!!
Khuôn mặt Dũng lúc này cũng đỏ không khác gì Thanh, còn Thanh, Thanh cúi gằm mặt xuống, chuyện này không phải là việc làm đáng xấu hổ nhất, Thanh và hắn luôn xẩy ra những tình huống oái oăm, có lẽ Thanh và hắn là oan gia, là hai thái cực khác nhau nên ông trời mới trêu ngươi cho hai người gặp mặt nhau.
Dũng ngượng ngập nói.
_Không cần đâu, tôi có thể tự ăn được…!!
Thanh bực mình đặt mạnh âu cháo xuống bàn.
_Anh ương bướng vừa thôi. Lúc bình thường khỏe mạnh tôi không ép anh nhưng khi anh ốm đau mọi chuyện anh phải nhất nhất tuân theo lời của tôi…!!
Thanh múc một thìa cháo, Thanh ra lệnh.
_Mở miệng ra nào…!!
Thanh cho Dũng ăn không khác gì khi bón cháo cho thằng nhóc. Dũng vừa buồn cười, vừa giận.
_Cô ta nghĩ mình là đứa trẻ con hay sao mà cách đối xử của cô ta như một bà mẹ đối với con thế không biết…!!
Thằng nhóc được Thanh cho ăn cơm no, bây giờ nó đang uống sữa nên không muốn ăn cháo, Thanh ép Dũng.
_Anh phải ăn hết báo cháo này ngoài ra còn thêm một bát của thằng nhóc nữa…!!
Dũng muốn nôn ọe hết ra ngoài. Chúa ơi…!! Nếu phải ăn cháo dinh dưỡng của thằng nhóc thà Dũng nhịn đói còn hơn. Nhìn khuôn mặt nhăn như khỉ của Dũng, Thanh đang buồn nẫu cả ruột cũng phải phì buồn cười, đúng là hơi khó cho hắn khi ép hắn ăn cháo của thằng nhóc, hắn ớn cũng đúng, nhưng mà chưa đâu, mình vẫn chưa hành hắn cho bõ ghét cơ mà, chuyện này mới chỉ bắt đầu thôi, cho đáng đời hắn ai bảo sống xấu xa làm gì, làm người tốt không phải tốt hơn hay sao…??
Mặc hắn có muốn ăn thêm nữa hay không, Thanh ép hắn ăn cho bằng hết bát cháo, Thanh còn mang thêm hoa quả, trái cây cho hắn, gọt xong đĩa táo. Thanh bảo.
_Anh có muốn ăn gì nữa không…??
Hắn kinh sợ lắc đầu.
_Cảm ơn cô. Tôi no lắm rồi…!!
Thanh hài lòng gật gù nói.
_Ngoan thế là tốt. anh phải học theo gương của thằng nhóc, anh nhìn nó xem, chỉ chút xíu nữa thôi, bát cháo kia nó sẽ ăn hết, không giống như anh to đầu mà yếu quá…!!
Dũng cảm nhận được sự quan tâm của Thanh qua giọng nói bông đùa, tối hôm qua giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, họ có đi quá mức giới hạn cho phép…??trong trạng thái mơ màng đó Dũng không thật sự nhớ đã xảy ra chuyện gì…??, Dũng biết trái tim Dũng từ nay không còn được bình yên nữa, Thanh thật sự đã bước vào cuộc đời Dũng, là phúc hay là họa chỉ có thời gian mới trả lời được.
Thanh không muốn nghĩ đến hay là không dám nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Thanh muốn trong những ngày Dũng bệnh tật được toàn vẹn chăm sóc cho Dũng, Thanh không thể yên tâm hay bình yên khi tâm trạng luôn dối bời, nói thì dễ nhưng làm rất khó, cứ mỗi lần nhìn thấy Dũng, lòng Thanh lại quặn lên, Thanh chỉ muốn chạy đi đâu đó thật xa, chạy đến nơi nào không có Dũng, nhưng con người không phải là gỗ đá, trái tim có cảm xúc, nó có cảm nhận của riêng nó, Thanh không thể gạt bỏ nó ra khỏi cuộc đời, ra khỏi lương tâm của chính Thanh.
Nếu đây là hình phạt của chính hắn liệu có thỏa đáng không…?? Liệu Thanh có thỏa mãn, hài lòng với hình phạt này hay chỉ làm Thanh thêm đau hơn…??
Thanh khổ sở với tâm trạng không ổn định của bản thân, một phút trước Thanh thương cảm cho hắn, một phút sau Thanh lại hận hắn, muốn bỏ mặc hắn. Thanh ôm đầu ngồi thẫn thờ trên ghế, hắn đau khổ hỏi Thanh.
_Cô hận tôi lắm sao…??
Thanh ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn hắn.
_Anh..anh còn hỏi tôi câu đó được nữa sao…?? Có cô gái nào rơi vào tình trạng như tôi không hận người đàn ông gây ra cho mình một vết nhục không bao giờ tẩy xóa được hay không…??
Dũng buồn bã không biện luận gì cho mình, hắn chỉ nhẹ nhàng nói.
_Cô muốn làm gì tôi bây giờ cũng được, tôi sẽ không oán trách gì cô…!!
Thanh nhếch mép lạnh lùng.
_Căm thù anh liệu có trả lại những gì mà anh lấy mất đi của tôi không…?? hay chỉ cứa thêm vào nỗi đau của tôi. Anh làm ơn im đi dùm tôi, tôi không muốn anh nhắc đến điều này nữa, dù có xảy ra chuyện gì sau khi anh khỏi hẳn lúc đó tôi với anh sẽ tính sau….!!
Dũng thở dài, cuộc đời hắn là một đau không bao giờ xóa bỏ được, hắn hận đàn bà, hắn không bao giờ muốn ai đó thương hại hắn nay chính hắn làm tổn thương Thanh trong một tình huống không ngờ được nhất, hắn không ngờ trong cơn say hắn không kiềm chế được mình nên gây ra một lỗi lầm to lớn đối với Thanh.
Cả hai lặng thinh nhìn nhau, trong đầu họ đang nghĩ mông lung những chuyện mà ngay cả chính họ cũng chưa bao giờ nghĩ tới.
Thằng nhóc cựa quậy trong lòng Thanh, nó vừa uống sữa no nên k