
thằng nhóc như mẹ thương con.
Trên đôi môi của Hùng vừa nở một nụ cười nhưng nó tan ngay, bây giờ nói chuyện này có ích gì đâu, Dũng đã bị tàn phế mất rồi, liệu Thanh có chấp nhận ở bên một kẻ tàn tật cả đời hay không… ?? Liệu Dũng có gạt bỏ mặc cảm, tự ti, thù hận đàn bà của bản thân để yêu Thanh và chấp nhận lấy Thanh làm vợ không…. ??
Hùng chán nản lắc đầu, bình thường khỏe mạnh Dũng còn không muốn nói gì đến bây giờ. Thằng bạn này làm mình mệt mỏi quá, mình tự hỏi mình là gì của nó là bảo mẫu hay là một người bố của nó, tại sao mình phải lo cho nó hết chuyện này đến chuyện kia, đến bao giờ nó mới trưởng thành lên được.
Thanh thấy Hùng im lặng hồi lâu không nói gì. Thanh lên tiếng hỏi.
_Anh không sao chứ… ?? Anh đã ăn cơm chưa…??
Hùng mệt mỏi đáp.
_Anh không sao..!! Từ lúc thăm Dũng về anh bận công việc nên chưa có thời gian đi ăn, sau khi ghé thăm Dũng, đến khi nhìn thấy nó không sao anh mới yên tâm đi ăn còn bây giờ anh không còn tâm trí cho ăn uống…!!
Thanh thở dài.
_Em xin lỗi vì làm phiền anh vào lúc này nhưng ngoài anh ra em không còn biết nhờ vào ai…!!
Hùng cười thật to. Thanh gắt.
_Sao tự dưng anh lại cười…!!
Hùng cười khúc khích bảo Thanh.
_Em có biết là em nói như thể em đang là vợ của Dũng không….?? Anh là bạn của Dũng nên có trách nhiệm chăm sóc và thăm nom nó là đương nhiên rồi, một cô gái giúp việc như em lại lo lắng quá cho ông chủ như thế xem ra tình cảm của em dành cho Dũng đúng là không được bình thường. Mau khai ra em đã thích nó rồi đúng không…??
Thanh đỏ bừng mặt vì ngượng, Thanh sờ má, có đúng là mình đang thích hắn, mình quan tâm, lo lắng cho hắn vì trong lòng mình có hắn. Thanh lắc đầu.
_Không đúng, nếu mình thích hắn mình phải nghĩ khác về hắn chứ, tại sao trong lòng mình, mình toàn thấy thói hư tật xấu của hắn, mình không hề nhìn thấy một điểm tốt nào của hắn cả. Mình tưởng khi yêu người ta chỉ nhìn thấy điểm tốt của người kia, chỉ biết người đó là thiên thần, người đó nói gì làm gì cũng đúng…!!
Thanh hừ mũi.
_Anh lại đoán lung tung rồi. Em đã bảo là ngoài quan hệ chủ tớ ra em và anh ta không có bất quan hệ nào khác….!!
_Điều này em phải hỏi lại lòng của em, còn anh, anh chỉ đoán theo những gì mà em nói. Có thể bản thân em không nhận ra nhưng người ngoài lại hiểu rất rõ….!!
Thanh không cần biết điều Hùng nói là đúng hay là sai. Thanh chỉ biết Thanh ghét hắn, hận hắn, Thanh muốn trừng trị hắn.
_Em không muốn cãi lí lôi thôi với anh. Em chỉ muốn nhắc lại cho anh nhớ là em và hắn không bao giờ vượt quá quan hệ chủ tớ…!!
Hùng gập cả người xuống để cười, Thanh vừa bực vừa tức khi không lại bị biến thành trò hề. Thanh điên tiết.
_Anh có thôi đi không hả..??
Hùng cố nín nhịn. Trong đầu Hùng ghĩ thầm.
_Cô bé này đúng là trẻ con, chỉ trêu một tí đã cáu rồi….!!
Hùng thấy Thanh trong sáng quá, một con người có nhiều nỗi đau như Dũng liệu có thể gột rửa sạch được quá khứ khi ở bên Thanh không… ??
Hai anh em trao đổi thêm vài câu nữa mới chịu cúp máy. Thanh nhìn điện thoại nằm im trên ghế xe, đôi mắt Thanh buồn bã nhìn xa xăm, lòng Thanh đang nhớ đến Dũng, nhớ hình dáng cô độc của hắn. Thanh tự hỏi không biết bây giờ hắn đang làm gì… ??
———————————
Hùng lái xe vào cổng bệnh viện, đặt xe đúng nơi quy định, Hùng tắt máy xe, rút chìa khóa ra khỏi ổ, Hùng bước ra ngoài.
Dũng nằm ở lầu hai của bệnh viện, lúc sáng đến thăm Dũng, Hùng phải hỏi lại hai ba lần mới đến nơi nhưng bây giờ đã thuộc rồi nên Hùng không cần phải hỏi ai nữa.
Đi vội nên Hùng không mua được gì cho Dũng, mà cũng không sao, lúc nữa lên tới nơi, nếu hắn có muốn ăn gì mình mua cho hắn sau vậy. Nghĩ thế Hùng yên tâm bước lên lầu, thang máy giờ này đông người đi nên Hùng không dùng được. Hùng đành leo cầu thang.
Từ hôm qua đến giờ chưa có gì vào bụng nên Hùng cảm thấy đói, ruột gan cồn cào khó khăn lắm Hùng mới lê nổi thân thể lên lầu hai, đứng ở đầu cầu thang Hùng gập người xuống thở dốc, sức khỏe của Hùng bây giờ không khác một cụ già tám mươi tuổi, cơn đói làm thân thể Hùng uể oải, đi không buồn bước nữa, nó yêu cầu Hùng phải nạp thêm năng lượng. Hùng lẩm bẩm.
_Lúc nữa mình phải đi ăn cơm, nếu tình trạng này kéo dài thế nào mình cũng bị đau dạ dày, bệnh tật là một nỗi ám ảnh lớn đối với mình. Mình sợ bệnh viện, sợ thuốc men, sợ phải kiêng nhem mọi thứ…. !!
Gõ cửa phòng của Dũng hai ba lần Hùng mới mở cửa bước vào. Hùng nhìn Dũng ngủ ngon lành trên giường, Hùng thở phào, may mà thằng bạn ngủ ngon, trước lúc đến đây, Hùng chỉ lo Dũng nghỉ quẩn nhưng nay thấy Dũng không sao lòng Hùng thanh thản hẳn.
Hình như giấc ngủ của Dũng không được bình an, nhìn khuôn mặt nhăn nhó vì đau của Dũng. Hùng lo sợ, định không gọi thằng bạn dậy nhưng thấy nó có vẻ ngủ khó nhọc quá, Hùng đành liều lay người Dũng.
_Dũng….Dũng… !! Cậu không sao chứ…. ??
Dũng mở mắt, nhìn khuôn mặt âu lo của thằng bạn, Dũng cáu.
_Cậu làm gì thế hả… ?? Người ta đang ngủ ngon lành, sao tự dưng lại phá ngang, đúng là đồ vô duyên… ??
Hùng cười toe toét, nó chửu được mình xem ra nó không sao cả. Dũng nhìn nụ cười của Hùng, Dũng nhếch mé