
cô ấy. Cô ấy trong trắng ngây thơ, trong khi đó mình là một kẻ có nhiều vết nhơ, mình sống buông thả, lang bạt, mình không muốn hại đời con gái người ta… !!
Hùng bật cười.
_Không ngờ có ngày mình nghe được câu nói này từ miệng của cậu. Mình nghĩ khi đã yêu, người ta sẽ dễ dàng tha thứ lỗi lầm của người khác, cậu đừng lo lắng quá, cậu đã hỏi Thanh coi cậu là gì chưa… ??, nếu chưa cậu đừng ở đây đoán già đoán non kẻo lại mất hết dũng khí… !!
Dũng bất lực đáp.
_Sao hơi một tí là cậu tìm cách gán ghép mình với Thanh thế, cô ấy ngoài nhiệm vụ chăm sóc thằng nhóc ra cô ấy không còn có bất cứ quan hệ nào với mình nữa, mình mong cậu đừng bao giờ nói lại chuyện này thêm một lần nào nữa… !!
Hùng xoay Dũng đối diện thẳng vào mặt Hùng. Hùng hỏi Dũng từng tiếng một.
_Cậu nói thật cho mình biết, có phải cậu chỉ coi Thanh là một người con gái bình thường, cô ấy không hề làm cậu rung động dù chỉ là một chút… ??
Dũng khó nhọc trả lời.
_Đúng thế. Trong lòng mình, cô ấy chẳng là gì cả, ngoài thân phận người giúp việc ra…!!
Hùng hừ lên một tiếng.
_Nếu thế mình yên tâm rồi. nói thật ngay từ lần đầu tiên gặp Thanh mình đã thích tính cách trẻ con trong sáng của cô ấy, nếu trong lòng cậu không có một chút tình cảm nào với Thanh mình sẽ làm quen với cô ấy…!!
Cơ thể Dũng buông thõng xuống. Thằng bạn thân hôm nay sao thế, ngày trước cứ hễ nhắc đến con gái Hùng đều lắc đầu quầy quậy, Hùng chê họ đủ điều thế mà nay chỉ vừa mới gặp mặt Thanh, Hùng đã có cảm tình ngay là sao…??
Có đúng là Dũng bị mù mắt nên không nhận ra được điều đặc biệt từ Thanh. Hùng thấy Dũng thừ người không đáp, Hùng hỏi Dũng tới tấp.
_Sao thế…?? Sao không trả lời mình, bộ cậu không đồng ý cho mình quen Thanh à…??
Đã trót đóng vai kẻ vô tình nên Dũng đành nói.
_Ai bảo là mình không cho phép, mình đã nói rồi, mình chỉ là ông chủ của cô ta trên giấy tờ, chuyện cá nhân của cô ta mình không có quyền xen vào…!!
Hùng lắc đầu bảo Dũng.
_Chuyện mình hỏi cậu ở đây là lòng của cậu có thật sự muốn mình quen Thanh không thôi, nó không liên quan gì đến pháp lí cả…!!
Dũng nhìn thẳng vào mặt Hùng. Lòng Dũng buồn vô hạn, người con gái mà Dũng bất chấp cả tính mạng để cứu lẽ nào lại không có một chút ý nghĩa nào, không lẽ Dũng làm thế vì tình người. Dũng tự cười chế giễu bản thân.
_Mình nào có cao thượng được như thế…?? Mình là một tên khốn, một tên chỉ quan tâm đến cảm giác của bản thân, mình nói mình ghét đàn bà nhưng khi đứng trước cô ta mình không thể giữ nổi bình tĩnh, mình luôn lo sợ cô ta đau, luôn sợ cô ta gặp chuyện. Chúa ơi…!! Cô ta là gì của mình, nếu một người con gái bình thường, mình có lo lắng quan tâm như thế không…??
Dũng lờ mờ nhận ra kể từ lúc gặp gỡ Thanh ở quán bar, đời Dũng không còn được bình yên như nó vốn có nữa rồi. Thanh đã làm xáo trộn hết mọi thứ lên, Thanh làm Dũng phát điên, phát khùng. Dũng muốn sống cuộc đời của chính mình nhưng mà xem ra Dũng không thể, Thanh đã bước vào cuộc đời Dũng như một cơn gió, lẽ ra nó có thể đi nhưng chính Dũng đã giữ nó lại.
Dũng hốt hoảng, Dũng chơi vơi trong bể sóng tình, con người Dũng tưởng khô khan như gỗ đá nhưng mà không phải tình Dũng lúc nào cũng đầy như sóng biển, một kẻ có tình bao giờ cũng đau khổ hơn kẻ vô tình, Dũng không thể dấu lòng, không thể dấu được cảm xúc của bản thân. Yêu ai đó có nghĩa là muốn chiếm người đó cho riêng mình, muốn người đó chỉ thuộc riêng về mình thôi, nếu yêu lại muốn san sẻ người đó cho một người khác thì còn gọi gì là yêu…??
Hùng yên lặng nhìn Dũng trầm ngâm đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân. Chuyện Hùng quý mến Thanh là sự thật, còn chuyện Hùng muốn làm quen, muốn tiến xa hơn với Thanh chỉ là để thử lòng Dũng. Nhìn thằng bạn thân ngập ngừng không đáp kiểu này Hùng đã hiểu trong lòng Dũng đã có Thanh rồi, chỉ là Dũng vẫn chưa nhận ra được tình cảm của bản thân mà thôi.
Hùng im lặng rời khỏi phòng, trên môi của Hùng nở một nụ cười, vậy là đã rõ thằng bạn thân đã tìm được người con gái có thể chung vai gánh vác cả cuộc đời.
—————————————
Thanh sau khi kết thúc cuộc gọi của Hùng, Thanh lái xe về nhà. Con đường về nhà tuy gần nhưng mà hôm nay Thanh thấy sao mà xa quá. Lòng Thanh rối bời nên không tài nào tập trung vào lái xe được, mấy lần Thanh suýt vượt qua đèn đỏ, híc, nếu mà cảnh sát giao thông bắt. Thế nào Thanh cũng phải chịu phạt, có khi họ còn giam giữ xe của Dũng đến cả tháng không tha. Thanh ớn lạnh tự nhủ.
_Mình phải cố tập trung vào nếu xảy ra chuyện gì mình biết phải làm sao, thằng nhóc còn nhỏ quá, nó chưa hiểu thế nào là cuộc đời mình không thể ích kỉ tước đi của nó cái quyền đó…!!
Thanh hít vào một hơi thật sâu, mắt chăm chú nhìn vào con đường phía trước mặt, cuối cùng Thanh cũng lái xe an toàn về nhà. Thanh nhìn Thiên Long một chân đứng dựa vào cổng, một chân buông thõng xuống, thân hình hắn dựa vào song sắt, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn đồng hồ đeo trên tay, có lẽ hắn đang sốt ruột lắm, hắn chờ Thanh cần cả tiếng tất nhiên hắn phải trông ra ngóng vào.
Thanh tắt máy xe, mở cửa. Thanh bước xuống, Thanh bảo hắn.
_Mình đi thôi anh…!!
Hắn giật