
lần nào ra biển chơi, em cũng chú ý đến anh, đến ngày thứ năm em mới có đủ can đảm và bạo dạn chủ động đến làm quen với anh. Mười lăm ngày được quen biết, được đi chơi và làm nhiều việc cùng với anh là mười lăm ngày hè vui vẻ và hạnh phúc nhất của em. Anh đã cho một mùa hè thật khó quên. Khi đó vì em còn trẻ, tính cách lại bốc đồng và hiếu thắng đã bị những lời lẽ châm chọc và trêu nghẹo của bạn bè khiến cho lòng tự ái nổi lên, em đã ngốc nghếch không hiểu được tình cảm trong lòng mình, để rồi gây tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự tôn của anh.
Từ đầu đến cuối, Trần Hoàng Anh chỉ biết im lặng, ngồi nghe Hoài Thương nói, đau đớn và thống khổ đang dày vò tâm trí hắn.
_Hoàng Anh, chúng ta chia tay nhau đi. Em cảm ơn anh trong thời gian qua đã cho em những khoảnh khắc ngọt ngào, ấm áp và hạnh phúc. Được quen biết và gặp gỡ là may mắn của cuộc đời em. Em sẽ lưu giữ những kỉ niệm tốt đẹp mà chúng ta đã có với nhau trong đáy tim, để không bao giờ quên. Nếu anh muốn, mai sau khi vô tình gặp lại nhau chúng ta sẽ chào hỏi nhau như hai người bạn tốt. Anh có thể làm việc này cho em được không ?
Trần Hoàng Anh gầm lên.
_ Hoàng Hoài Thương ! Em đã nói đủ chưa ? Em vẫn ngu ngốc và khờ dại như ngày nào. Em tưởng rằng một chàng trai có thể mạo hiểm tính mạng của mình để cứu một cô gái chỉ vì muốn trả thù cô ấy thôi ư ?
Hoài Thương kinh ngạc, mở to mắt nhìn Trần Hoàng Anh.
_Em thật ngu ngốc ! Thật đáng chết ! Ngay vào lúc này, anh rất muốn bóp chết em ! Đúng là ban đầu, anh chỉ vì muốn trả thù em tội dám nói ra những câu làm tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự tôn nam nhi của anh, nhưng khi được cùng em hẹn hò, tình cảm ngày xưa anh dành cho em một lần nữa lại mãnh liệt sống dậy mặc dù anh đã cố tình che giấu và nén chặt nó lại. Thời gian càng trôi qua đi, anh càng phát hiện ra được nhiều tính cách tốt đẹp của em, thấy em thật dễ thương và đáng yêu, dần dần anh đã quên mất mục đích ban đầu của mình, và nghĩ rằng mình thực sự là người yêu của em. Càng lúc anh càng yêu em. Ban đầu, anh không nói cho em biết tình cảm thật trong lòng mình, cho đến khi biết được tin dữ là em đã bị bắt cóc, lúc đó anh đã hoảng loạn và sợ hãi nhiều như thế nào, anh chỉ sợ sẽ không còn cơ hội để nói em câu “Anh yêu em” nữa – Trần Hoàng Anh siết tay Hoài Thương thật chặt – Cũng may là em không sao cả, em đã bình an trở về và anh lại có cơ hội được tiếp tục yêu em.
Nước mắt khiến khuôn mặt Trần Hoàng Anh trở nên nhạt nhòa, Hoài Thương khóc nức nở.
Trần Hoàng Anh trân trọng ôm lấy khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Hoài Thương.
_Anh không định giấu em thân phận thật sự của anh. Anh vẫn luôn muốn tìm cơ hội thích hợp để nói cho em biết, chỉ là lần nào anh định mở miệng nói, anh lại sợ em sẽ căm hận và không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.
Hoài Thương giận dỗi, nói qua màn lệ.
_ Hoàng Anh, anh đừng hòng mà đòi dùng miệng lưỡi để lừa dối em nữa. Em ghét anh, em muốn chia tay với anh.
Trần Hoàng Anh xa xầm mặt, rít giọng.
_ Hoàng Hoài Thương ! Em muốn anh đánh em không ? Trước kia em làm tổn thương anh, em vẫn còn chưa xin lỗi anh, thế mà bây giờ, em còn mạnh miệng nói ghét anh và muốn chia tay với anh nữa, là sao ?
Hoài Thương chột dạ, len lén nhìn Trần Hoàng Anh. Thật ra, Hoài Thương đang khoái trá cười to trong bụng, sung sướng đến ngất ngây khi nghe được những lời nói thật lòng của Trần Hoàng Anh. Thế nhưng, bản tính nghịch ngợm và đùa dai của Hoài Thương vẫn không thể bỏ được. Hơn nữa, Hoài Thương đang đổ lỗi cho Trần Hoàng Anh tội dám làm cho mình buồn khổ.
Trần Hoàng Anh trèo lên giường, giữ hai tay Hoài Thương trên đỉnh đầu, cúi gần sát vào mặt Hoài Thương.
Hoài Thương đỏ bừng mặt vì xấu hổ, lắp bắp.
_Anh…anh định làm gì ?
_Trước khi em đi du học, anh muốn hai chúng ta làm lễ đính hôn. Anh muốn chứng minh cho thiên hạ biết rằng em đã thuộc về anh.
Nhiệt độ trong người Hoài Thương càng lúc càng tăng cao, các mạch máu đang chảy căng tràn trong cơ thể.
_Đính…đính hôn ? – Hoài Thương nói không ra hơi – Anh đừng có đùa, hai chúng ta làm sao có thể….có thể….
Những lời nói mang hàm ý cự tuyệt của Hoài Thương đã chọc giận Trần Hoàng Anh.
_Hoàng Hoài Thương ! Em thử nhắc lại câu nói đó một lần nữa xem ! Chính em là người đã quyến rũ anh trước không phải sao ? Em phải chịu trách nhiệm với những gì mà em đã làm, hay là em muốn anh làm cho em có thai, để hai chúng ta cưới nhau luôn ?
Hoài Thương thẹn quá hóa giận, quát to bằng hết tất cả sức lực của mình.
_Trần Hoàng Anh ! Anh có muốn em đánh anh không ?
Trần Hoàng Anh ngao ngán thở dài. Cô người yêu của hắn chẳng những tính cách ngu ngơ, dại khờ trong chuyện tình cảm, không nhận ra được hắn yêu cô ấy nhiều như thế nào, thường xuyên ghen bóng ghen gió, nghi ngờ lung khiến nhiều phen hắn điêu đứng, khổ sở. Chẳng những thế, còn thường xuyên gây họa, hại hắn phải sống trong thấp thỏm và lo lắng.
Trần Hoàng Anh bực bội và tức giận chửu lên một tiếng, nhất quyết cúi xuống hôn thật mạnh lên môi Hoài Thương để trừng phạt.
Những tiếng hét và chống đối của Hoài Thương chỉ còn lại những tiếng “ưm…ưm”