
c mà!”Khánh Đan cảm động, nước mắt trào ra, cô không nói được lời nào, nhờ có anh mà ước mơ của cô thành sự thật. Tuy nhiên tất cả mới chỉ là bắt đầu, bắt đầu cho một ước mơ lớn hơn.Sau cuộc thi, Khánh Đan trở về với những ngày học bình thường, thỉnh thoảng tụ tập bạn bè, trải qua những ngày tháng vui vẻ của đời học sinh. Mùa hè cũng là mùa thi bắt đầu, ánh nắng cũng bắt đầu trở nên gay gắt hơn.“Tối nay mọi người nhớ đến đúng giờ nhé! Bây giờ giải tán!” Nhật Lệ vang lên, mọi người đều đứng dậy chuẩn bị rời khỏi căng tin. Vừa kết thúc kì thi học kì, ai nấy đều mệt mỏi, được tổ chức xả hơi thư giãn một lần mọi người đều rất hào hứng, gần tám giờ tối đã tập trung đông đủ ở một quán karaoke.“Gọi bia lên đi, hôm nay tất cả phải uống bia nhé!” Minh Tuấn lên tiếng.“Thôi, không uống được đâu, gọi nước ngọt thôi.” Thảo Vân nói.“Làm sao thế được còn phải uống rượu chúc mừng nữa chứ!”“Bảo không là không mà, cậu đừng lôi thôi!”Thấy giọng Thảo Vân có chút khó chịu Nhật Lệ liền đứng ra khuyên: “Thôi mà, hai người lại cãi nhau bây giờ, cứ uống chút bia cũng được, không sao đâu.”Thảo Vân bĩu môi một cái rồi kéo Khánh Đan vào bên trong, Nhật Lệ chỉ mỉm cười rồi cũng đi theo: “Mấy cậu gọi đồ nhé, bọn tớ vào trước.”Khánh Đan vào trong ngồi xuống ghế rồi mới bảo Thảo Vân: “Hai cậu suốt ngày cãi nhau thế không chán à?”Nhật Lệ cũng đồng tình: “Đúng rồi đấy!”“Ui dào, không cãi nhau không chịu được, các cậu không thấy cậu ấy bá đạo à, tớ không chịu được!” Thảo Vân nói.Nhật Lệ liền phá lên cười: “Thế mà cũng bao nhiêu năm rồi đấy chứ. Các cậu cãi nhau từ nhỏ tới lớn cơ mà, phải không?”Nhật Lệ vừa nói dứt câu thì mấy cậu con trai bước vào: “Ba cậu nói gì mà vui vẻ thế?” Minh Tuấn hỏi.“Nói xấu cậu!” Thảo Vân liền đáp làm Minh Tuấn xị mặt ra, mọi người ai nấy đều nhìn nhau cười ẩn ý rồi bắt đầu chọn bài hát. Không khí sôi nổi, vui vẻ, mọi người ai cũng uống chút rượu tuy không say, chỉ riêng Khánh Đan, cô vừa uống một chén nhỏ đã say, trụ được lúc thì ngả người vào Hải Nguyên ngủ mất.Tan tiệc, Hải Nguyên đưa Khánh Đan về nhà, bà Ngọc Lan lúc đấy chưa ngủ, thấy Hải Nguyên về cõng Khánh Đan trên lưng liền chạy lại lo lắng hỏi:“Khánh Đan làm sao thế con?”“Không sao đâu mẹ, chỉ là say rượu rồi ngủ thôi.” Anh đáp.“Trời, sao con để em uống rượu thành nỗi này chứ!”“Con làm sao biết cô ấy uống một chén đã say, không sao đâu mẹ.” Anh vừa nói vừa cõng cô bước lên cầu thang, đi qua phòng Hải Minh, anh cũng bước ra đỡ lấy Khánh Đan cùng Hải Nguyên đưa cô vào trong phòng ngủ. Bà Ngọc Lan thì chạy xuống pha nước chanh muối.“Cô ấy không sao đâu, anh cứ về phòng làm việc đi.” Hải Nguyên nói với Hải MinhHải Minh không trả lời, anh nhìn Khánh Đan một cái rồi rời khỏi phòng. Anh trở lại bàn làm việc ngồi, trong đầu vẫn in hình ảnh Hải Nguyên đang vuốt tóc rối trên trán Khánh Đan và mỉm cười, còn Khánh Đan đến ngủ cũng rất thoải mái mà cười, nhất định là đang rất hạnh phúc. Thời gian anh đi công tác liên miên không ở bên cô, về nhà thì hai đứa đã rất thân nhau rồi, anh cuối cùng vẫn chỉ là một người anh trai trong mắt cô, không bao giờ có được trái tim cô. YÊU EM TRỌN KIẾP KHÔNG PHAI – CHƯƠNG 6Chương sáu: Bắt cócKhi Khánh Đan dậy đã gần trưa, cũng may hôm nay cuối tuần không phải đi học. Đầu vẫn hơi nhức, cô đưa tay lên di di thái dương và bước xuống dưới nhà, mọi người đã ngồi ở bàn ăn nói chuyện vui vẻ.“Bố, mẹ, anh, chào buổi sáng ạ.” Cô nói, giọng vẫn hơi ngái ngủ.Mọi người nhìn thấy cô liền cười: “Đã gần trưa rồi cô nương ạ, hôm qua thấy con say rượu làm mẹ lo lắng quá, hóa ra con gái mẹ uống một chén đã đổ.”Cả nhà nghe bà Ngọc Lan nói cũng cười vui vẻ, Khánh Đan ngại ngùng lè lưỡi không nói gì kéo một chiếc ghế ra ngồi vào bàn. Hải Nguyên nhìn cô nháy mắt một cái, cô lườm anh rồi lại cúi xuống ăn bánh.Buổi trưa, Khánh Đan bước vào phòng Hải Nguyên, thấy anh vẫn đang ngủ, cô đặt quyển sách lên bàn quay bước đi thì nghe anh nói: “Không cần tớ đi cùng thật hả?”Cô quay lại nhìn anh: “Còn tưởng cậu ngủ chứ.”“Giờ nào rồi mà còn ngủ?” Anh đáp.“Hì, thôi tớ đi ra ngoài lát rồi về ngay.” Khánh Đan nhìn anh cười rồi đóng cửa lại, trong giây phút đó anh chợt có một thứ cảm giác bất an thoáng qua trong lòng, nụ cười kia dường như có thể ngay trong lúc này biết mất. Hải Nguyên ngẩn người suy nghĩ rồi tự bật cười nhạo mình. Nhưng không ngờ thoáng bất an ấy lại thành sự thật. Số phận dường như cũng đã an bài sẵn, rồi hai người sẽ phải xa nhau, từng bước, từng bước đến gần cái ngày xa nhau ấy.Hải Nguyên ngồi ôm máy tính đến gần tối, khi thấy đói bụng rồi anh mới mò xuống bếp tìm đồ ăn. Thấy thím Hồng đang làm bánh, anh tiện tay cầm lên ăn, nhìn quanh không thấy Khánh Đan đâu anh hỏi:“Khánh Đan chưa về hả thím?”“Không phải cô ấy sang nhà cô Nhật Lệ sao? Chắc là ăn cơm xong mới về.” Thím Hồng vừa nói vừa thả thịt lên chảo. Hải Nguyên chau mày rồi cầm cái bánh, ra ngoài bật ti vi đúng lúc ông Thịnh, bà Lan về nhà.“Bố, mẹ.” Anh nhìn ông bà chào một câu rồi lại tiếp tục xem ti vi. Bà Lan về nhà đã vào bếp ngay xem cơm tối chuẩn bị đến đâu, ông Thịnh thì lên phòng thay đồ