
ụ tập bạn bè, chẳng mấy khi về nhà. Năm ngoái còn đòi mua nhà ra ở riêng, dì ở một mình, nhà rộng thênh thang.” Bà Ngọc Vân vừa nói vừa cười, trong lời than nhưng lại có sự tự hào, giọng điệu nói chuyện cũng giống như bà Ngọc Lan mẹ cô. “Tháng trước thằng bé hoạt động thành công mấy dự án, coi như dì không phí công nuông chiều nó.” Khánh Đan nghe bà nói chỉ mỉm cười.Khánh Đan sang Mỹ được mấy hôm nhưng chưa nhìn thấy Hải Nguyên lần nào, nghe dì Mari nói anh có về đây vài lần nhưng sáng sớm đã đi luôn, Cô chỉ mỉm cười không nói gì, có lẽ anh không muốn gặp cô. Bà Ngọc Vân ở nhà với cô mấy hôm rồi cũng đến công ty làm việc hoặc đi chơi cùng bạn bè đến tối mới về nhà. Căn nhà rộng lớn chỉ có một mình cô và dì Mari, trong lòng cô cũng có chút buồn chán. Hiện giờ khóa học của cô vẫn chưa bắt đầu, ở bên này cô lại không quen biết ai nên ngày nào cũng thức khuya một chút gọi điện về Việt Nam cho mẹ và bạn bè.Hải Nguyên về muộn, anh không bật đèn để không ảnh hưởng tới mọi người. Đang định bước lên cầu thang thì nghe thấy có tiếng nói nhỏ từ ngoài ban công liền đi xem, thấy Khánh Đan đang ngồi một mình bên ngoài đang nói chuyện với ai đó, nghe giọng cô như đang muốn khóc, trong lòng anh bỗng thấy xót xa. Cô sang đây nửa tháng nhưng anh luôn tránh mặt cô, anh không biết gặp rồi nói gì nên luôn ở lại công ty đến nửa đêm mới về. Nhưng hôm nay nghe giọng cô, anh lại thấy mình thật hồ đồ, rõ ràng là nhớ cô vậy mà bắt bản thân phải tránh cô.“Khánh Đan.” Anh khẽ gọi khiến Khánh Đan giật mình, đứng bật dậy làm rơi cả chiếc điện thoại trong tay xuống đất. Cô quay lại thấy anh đang đứng trước mặt mình, ánh điện mờ mờ tranh tối tranh sáng làm cô không rõ gương mặt anh nhưng lại nhìn rõ ánh mắt anh đang nhìn, cô nhất thời ngây người ra không biết phản ứng thế nào. Người cô nhớ đến từng giờ từng khắc đang đứng trước mặt cô, người cô mơ đến hàng đêm đang ở trước mặt cô, nhưng rõ ràng anh muốn trốn tránh cô mà, sao giờ lại cố tình đứng trước mặt cô, còn nghe trộm cô nói chuyện điện thoại. Gương mặt anh thân thuộc nhưng sao lại có cảm giác xa lạ vô cùng. Ý nghĩ duy nhất trong đầu của cô bây giờ là bỏ chạy. Mặc tiếng anh gọi đằng sau nhưng Khánh Đan vẫn chạy một mạch lên phòng. Cô vội vàng chạy nên không để ý chiếc ghế ở trước mặt, cô va vào ghế rồi ngã xuống đất nhưng lập tức đứng dậy và chạy lên phòng đóng cửa lại, nhốt mình bên trong. Đến khi bình tĩnh lại cô cũng không hiểu sao bản thân mình lại làm như vậy nữa, rõ ràng muốn gặp anh nhưng lại bỏ chạy.Một lúc sau, Hải Nguyên mở cửa bước vào phòng cô, mang hộp bông băng đến rồi ngồi xuống bên cạnh cô.“Sao anh vào được đây?”“Em chưa khóa cửa.”Nghe Hải Nguyên nói, Khánh Đan bật cười nhạo bản thân mình nhưng lại cảm thấy không cười nổi.“Em lúc nào cũng để mình vấp ngã như vậy à?” Anh nói rồi nâng chân cô lên, chấm cồn lên vết rách ở bàn chân, Khánh Đan thấy đau, vội rụt chân lại nhưng một tay kia của anh đã giữ lấy chân cô, đặt bông rồi cuốn băng lại. Khánh Đan bỗng cảm thấy cảnh này rất quen thuộc. Phải rồi, lúc cô bị ngã xuống bể nước và trẹo chân. Bàn tay anh vẫn ấm áp như vậy. Khánh Đan thoáng ngây người nhìn anh đến khi thấy ánh mắt anh cũng đang nhìn cô mới vội quay đi.“Vẫn hận anh à? Không muốn nhìn thấy anh?” Hải Nguyên nói nhưng đáp lại anh là sự im lặng của Khánh Đan. Anh nhìn cô một lúc rồi đứng dậy, ra khỏi phòng: “Nghỉ sớm đi, sau này đừng thức khuya nữa, không tốt cho sức khỏe. Em gầy đi đấy!” Hải Nguyên bước đi chỉ còn lại tiếng sập cửa rầm một cái. Tiếng sập cửa này đã khiến cô và anh xa cách ba năm qua.“Không phải em hận anh mà là hận bản thân mình!” Khánh Đan lẩm bẩm trong miệng rồi bật khóc. Ba năm qua, dù buồn đến đâu đi nữa, Khánh Đan vẫn cố gắng không khóc, vì cô biết cô có khóc cũng không có ai bên cô lau nước mắt cho cô. Bây giờ nước mắt đã không kìm được mà không ngừng rơi xuống. Sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy gương mặt tiều tụy trong gương cô tự trách mình sao hôm qua lại yếu đuối đến như vậy. Cũng may, cả ngày hôm đấy bà Ngọc Vân không về nhà.Nhiều ngày sau đó, Hải Nguyên không về nhà, có về thì chỉ thỉnh thoảng về lúc rồi lại đi luôn, hai người nhìn thấy nhau cũng chỉ lướt qua mà không nói chuyện. Kì học đầu tiên của Khánh Đan bắt đầu. Ngày ngày cô chăm chỉ đi học, về nhà là tập múa. Cô không quan tâm cũng không hỏi han chuyện của Hải Nguyên qua dì Mari nữa. Trong lòng cô bây giờ chỉ nghĩ nhanh chóng kết thúc khóa học rồi trở về Việt Nam. Ở Mỹ mấy tháng cô quen được mấy người bạn, thỉnh thoảng cũng gặp Nam Phong – người con trai quen ở sân bay, anh ta là giám đốc của một chuỗi nhà hàng khách sạn và cũng là tiếp viên hàng không thường xuyên đi nước ngoài. Nói chuyện với anh cô cảm thấy vui vẻ hẳn lên, không còn cảm giác ảm đạm như trước nữa. Chiếc cặp tóc cùng mấy tấm ảnh anh ta trả lại cho cô, giữ cũng chẳng tác dụng gì, người cũng không còn bên cô nữa. Nghĩ vậy Khánh Đan liền giấu nó rất kĩ trong tủ, kĩ đến mức chính bản thân cô cũng quên đi sự tồn tại của nó.Mùa đông ở đây khắc nghiệt hơn ở Việt Nam rất nhiều, chỉ là không có cái buốt giá, sương muối của m