
Bàn Về Kiếm Hiệp
Tác giả: Huỳnh Ngọc Chiến
Thể loại: Truyện kiếm hiệp
Lượt xem: 321590
Bình chọn: 9.5.00/10/159 lượt.
ây ngô còn Lệnh Hồ Xung đạt
được nhớ tâm hồn khoáng đạt.
Vai trò của sáu nhân vật này đôi lúc tương tự như những thằng hề ( fool ) trong các bi kịch của Shakespeare. Những nhân vật hề này thường xuất
hiện như một bước đệm trước khi các giai đoạn bi kịch đi đến cao trào.
Ai đã đọc Shakespeare đều khó lòng quên được những câu nói vừa ngớ ngẫn
vừa đầy minh triết của các nhân vật hề trong King Lear, hay Hamlet.
Thỉnh thoảng Đào cốc lục tiên nói được những lời ngớ ngẫn nhưng vô cùng
xác đáng, thì người đọc hiểu rằng ấy là tiếng nói của lương tri. Đôi khi sự hồn nhiên của các nhân vật này lại cứu vãn được tình thế bế tắc. Chỉ vì ngớ ngẫn chạy đi tìm một con chuột mà bọn họ phát hiện ra đường hầm
bí mật để cứu quần hùng Ma giáo thoát khỏi cảnh bị vây khốn trên chùa
Thiếu lâm. Và trong đại hội của Ngũ nhạc kíếm phái trên núi Tung sơn,
lối tranh biện "cù nhầy" của họ suýt làm tan vỡ mưu đồ của Tả Lãnh
Thiền. Cũng có thể Kim Dung muốn dùng Đào cốc lục tiên như một biểu
tượng để khoáng diễn tư tưởng của Shakespeare " Cuộc đời chỉ là một câu
chuyện do một thằng khờ kể lại, tràn ngập âm thanh và cuồng nộ, mà không có một ý nghĩa gì " [3'>
Nếu như trong tiểu thuyết võ hiệp cổ điển, sự thật thà đến mức ngây thơ
thường bị xem như một khuyết điểm và chỉ có ở những nhân vật phe Tà
giáo, thì trái lại trong tác phẩm Kim Dung, nó lại được đánh giá cao.
Lão tử vẫn thường ca ngợi sự ngây ngô minh triết của các bậc chân nhân
Ngã ngu nhơn chi tâm dã tai !
Độn độn hề !
Tục nhơn chiêu chiêu ngã độc hôn hôn
Tục nhơn sát sát ngã độc muộn muộn
(Đạo đức kinh Chương XX)
Ta là người ngu dốt thay !
Ngây ngô vậy !
Người đời ai nấy đều sáng rỡ riêng ta mờ mịt
Người đời ai nấy cũng rạch ròi riêng ta lẫn lộn
Nào biết đâu trong cái ngây ngô ngớ ngẫn của Đào cốc lục tiên lại hàm ẩn nhiềuminh triết của Đạo gia và biết đâu đó là một dạng biến tướng khi
nhập thế của một triết học chỉ thiên về xuất thế ?
_________________
Chú giải của người viết:
[1'> Đại nhân dã, bất thất kì xích tử chi tâm giả da (Bậc đại nhân không làm mất đi tấm lòng hồn nhiên của trẻ thơ "
(Mạnh Tử - chương Li Lâu hạ)
2 Tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung nhìn qua lăng kính triết học truyền thống phương Đông, KTNN Số 332
3 ( It [ life '> is a tale told by an idiot, full of sound and fury, sinifying nothing (Macbeth, Act V, Scene V,
Shakespeare) Hoàng là người đất Canh Tang, làng
Võ Hà Hữu. Từ thuở nhỏ đã nổi tiếng thông minh đĩnh ngộ, lại có tài xuất khẩu thành thi. Gia tộc Hoàng vốn nổi tiếng về kiếm thuật. Tương truyền tổ tiên Hoàng có duyên gặp một bậc dị nhân truyền cho pho kiếm thuật
thời thượng cổ. Từ đó đời đời nối tiếp nhau luyện kiếm. Ông tổ của Hoàng đã từng có lần một mình đơn kiếm ra khơi, vào tận sào huyệt của hải tặc để trả thù cho một người bạn, uy danh chấn động cả thiên hạ. Kiếm thuật đến đời Hoàng là tập đại thành. Nhiều tay kiếm khắp nơi hâm mộ danh
Hoàng tìm đến so tài nhưng tất cả đều bại dưới tay Hoàng. Nhờ tính Hoàng khoáng đạt, so kiếm chỉ để tìm chổ tận diệu của kiếm thuật nên tất cả
những kẻ bại trận đều không đem lòng thù hận.
Gia cảnh Hoàng rất thanh bần. Hoàng sống một mình với một lão bộc trung
thành bên sườn đồi, suốt ngày chỉ đam mê luyện kiếm, đến nỗi thiên hạ
tặng cho danh hiệu Kiếm cuồng. Hoàng giỏi kiếm lẫn thơ nên rất hâm mộ
cao phong của Lý Bạch. Hoàng sáng tác bài Hoa Trích tiên ngâm để nói lên tấm lòng hoài mộ của mình. Bài đó được truyền tụng khắp nơi, các danh
sĩ đều cho đó là thần bút. Bạn bè có người nói:
- Tài hoa như ông, văn cũng như võ, nếu đi thi thì nắm chắc cái chức Trạng nguyên. Sao ông không thử xuôi kinh ứng thí một lần?
Hoàng cười đáp:
- Chúng ta sinh ra ở thời thiên hạ thái bình, lại có đấng minh quân trị
đời. Thử hỏi có Hoàng thì thiên hẹ thêm được gì, mà không có Hoàng thì
thiên hạ mất gì? Vả lại tính tôi không ưa ràng buộc, chỉ muốn nghiên cứu tìm hiểu chổ tận diệu của kiếm đạo thì có chết cũng cảm thấy không uổng phí bình sinh.
Một hôm, trời đổ tuyết lạnh buốt, Hoàng đang luyện kiếm đến chỗ cao
hứng, kiếm quang vùng vẫy như con bạch long giữa trời, bỗng nhiên nghe
có tiếng thở dài:
- Hỡi ơi! Thật đáng tiếc! Thật đáng tiếc!
Hoàng giật mình, dừng kiếm, nhìn ra cổng thấy một ông lão đội nón tơi,
dáng dấp thanh kỳ đang đứng dưới trời tuyết nhìn mình. Hoàng vội vã mời
vào nhà, hối lão bộc bày rượu. Sau khi phhân ngôi chủ khách, Hoàng kính
cẩn hỏi họ tên, ông lão chỉ mỉm cười không nói. Hoàng, hai tay nâng
kiếm, thưa:
- Vãn sinh mê kiếm hơn cả sinh mạng, có điều tư chất ngu muội nên chỉ
đáng làm trò cười cho bậc cao minh, hôm nay run rủi có tiền bối ghé
thăm, rất mong được chỉ giáo.
Ông lão cười rộ đáp:
- Họ Hoàng đất Canh Tang nổi tiếng thi kiếm vô địch, ai lại chẳng biết,
hà tất phải nói những lời khách sáo? Già này nào có biết gì về kiếm, chỉ vô tình buột miệng nói càn mấy câu mà thôi.
Hoàng cứ khẩn khoản mãi. Ông lão uống cạn chung rượu xong nói:
- Nể lời công tử, già này đành liều phô cái dở của mình ra.
Ông lão bèn đỡ thanh kiếm, ngưng thần trong khoảng thời gian