Snack's 1967
Bàn Về Kiếm Hiệp

Bàn Về Kiếm Hiệp

Tác giả: Huỳnh Ngọc Chiến

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 321623

Bình chọn: 8.00/10/162 lượt.

nh Hồ Xung trổi dậy hào khí, liều lĩnh chen vào ngồi đối ẩm để cùng xẻ chia hoạn nạn. Người đọc không ngạc nhiên vì sao sau này, khi Giáo chủ Nhật nguyệt thần giáo Nhậm Ngã Hành thống

lĩnh giáo chúng vây Hoa Sơn để tiêu diệt Ngũ nhạc kiếm phái, đẩy Lệnh Hồ Xung vào thế đối địch, thì Hướng Vấn Thiên là người đầu tiên bạo dạn

cùng uống với Lệnh Hồ Xung một chén rượu cuối cùng ngay tại đương trường trước khi chuẩn bị cho một trận huyết chiến sắp tới, dù biết rõ Nhậm

Ngã Hành đang ngấm ngầm phẫn nộ. Rồi lần lượt các tay hào kiệt khác

trong Nhật nguyệt thần giáo cũng can đảm bước ra cạn chén với Lệnh Hồ

Xung dù trong thâm tâm họ cũng hiểu rằng điều đó sẽ gây thịnh nộ cho

Giáo chủ và cái giá phải trả đằng sau chén rượu kia có khi là cái chết.

Biết bao nhiêu hào khí hùng tâm chứa chan trong một chén rượu nồng !.

Lệnh Hồ Xung kết giao hào kiệt giang hồ chủ yếu bằng rượu. Gặp bất kì

người nào sành rượu và thích uống rượu là giao tình nẩy nở. Đối với Lệnh Hồ Xung dường như không có chính hay tà mà chỉ có rượu ngon hay dỡ và

nhất người nâng chén rượu cùng uống có đáng mặt hảo hán để giao kết hay

không mà thôi. Lúc đó thì ân oán thị phi đều có thể hoà tan trong chén

rượu chân tình.

Nếu chén rượu của Lệnh Hồ Xung đầy tính lãng mạn thì chén rượu của Tiêu

Phong lại rất mực hào hùng. Khi uống rượu vào những giây phút quyết định tư sinh thì chén rượu của Lệnh Hồ Xung vẫn mang chất khoái hoạt phiêu

bồng còn chén rượu của Tiêu Phong lại tràn đầy hào khí ! Tại Tụ Hiền

trang, trước khi cùng quần hùng quyết đấu, Tiêu Phong vẫn cùng họ uống

rượu để tuyệt tình. Chén rượu ném đi, giao tình đứt đoạn và cuộc chơi

sinh tử bắt đầu. Nhưng đến chén rượu trên chùa Thiếu Lâm mới thật chan

chứa hùng tâm.

Khi tình cờ bị vây hã m trên đỉnh Thiếu Thất bởi vô số những cao thủ cự

phách, Tiêu Phong trong cảnh lâm vào tuyêỷt địa vẫn hiên ngang uống

rượu. Khi đánh lùi một lúc cả ba đại cao thủ Du Thản Chi, Đinh Xuân Thu, Mộ Dung Phục, khiến Tiêu Phong hào khí ngất trời, ông hô vệ sĩ mang mấy túi rượu uống cạn một lúc gần hai mươi cân, rồi ngõ lời cùng Đoàn Dự :

”Huynh đệ, ta và người hôm nay đồng sinh tử, thật không uổng phí một

phen kết nghĩa, sống cũng tốt mà chết cũng tốt, chúng ta cùng nhau uống

một trận cho thật thống khoái ! “. (Huynh đệ, nễ ngã sinh tư vi cộng,

bất uổng liễu kết nghĩa nhất trường, tư dã bã i, hoạt dã bã i, đại gia

thống thống khoái khoái đích hát tha nhất

trường ! ) Hào khí bức người của Tiêu Phong khiến nhà sư Hư Trúc cảm

kích quên hết giới luật thanh qui, cùng nhau cạn chén. Cảnh tượng một

tay đại hào kiệt là Tiêu Phong cùng anh chàng đồ gàn Đoàn Dự và nhà sư

Hư Trúc làm lễ giao bái và uống rượu ngay trong vòng gươm đao trùng điệp để chuẩn bị mở một trường đại sát thật láng lai hào khí của võ lâm,

khiến cho người đọc cảm thấy hùng tâm hứng khởi như đọc Sư kí Tư Mã

Thiên đến đoạn Thái tử Đan tiễn Kinh Kha qua sông Dịch. Đó không phải

chén rượu liều lĩnh của bọn dũng phu cùng đường, mà là chén rượu của

những tay hào tuấn xem cái chết như là “một cõi đi về “ khi đã cảm nhận

trọn vẹn được tấm chân tình của nghĩa đệ huynh ! Sống ở nhân gian mà có

được một người tri kỉ thì có chết đi cũng không đến nỗi uổng phí bình

sinh ! Uống rượu hào hùng đến trình hạn ấy mới là chỗ mà thơ Lý Hạ gọi

là Chân thị Kinh Kha nhất phiến tâm (đó mới thực là tấm lòng của Kinh

Kha).

Nhưng uống rượu như Tiêu Phong hay Lệnh Hồ Xung cũng chỉ là cách uống

rượu hào hùng thống khoái của hảo hán giang hồ, mà cách uống rượu của

Đan Thanh tiên sinh - đệ tứ trang chủ Cô sơn Mai trang - hay Tổ Thiên

Thu mới đúng là hạng tửu đồ thượng thừa sành điệu. Người đọc ắt hẵn phải thâm tạ Kim Dung đã tặng cho đời những trang tuyêt bút về rượu. Uống

nào phải dùng chén ấy. Chén ngọc hay chén lưu li làm rượu nổi thêm màu

sắc [1'>, chén sừng tê làm rượu thêm hương vị. Uống rượu bồ đào phải dùng chén dạ quang [2'>, vì khi rót vào chén dạ quang thì rượu bồ đào sẽ có

màu đỏ như máu, khiến cho quân sĩ ngoài biên tái uống vào thêm hùng khí

chiến đấu. Uống rượu Thiệu hưng trạng nguyên hồng phải dùng chén cổ đời

Bắc tống. Uống rượu Lê Hoa phải dùng chén Phỉ Thúy. Các quán rượu tại

Hàng Châu thường treo cờ xanh trước tiệm rượu để ánh sáng chiếu màu xanh vào chén rượu Lê hoa như màu phỉ thuý [3 '>v.v... Thử hỏi mấy ai đọc

Đường thi mà có thể cảm nhận ra chỗ tận diệu trong lời thơ thế kia, nếu

như không có những “nhà tửu học ” như Tổ Thiên Thu ? Tổ Thiên Thu phân

tích về rượu làm ta nhớ lại lão ăn mày trong Vang bóng một thời của

Nguyễn Tuân bình phẩm về trà. Họ đều là những nghệ sĩ tài hoa trong làng trà làng rượu. Với Đan Thanh và Tổ Thiên Thu thì uống rượu đã trở thành một loại nghệ thuật. Uống rượu đến mức đó là gần như nâng rượu lên

thành Tửu đạo.

Đáng tiếc thay, ở phương Đông, cái tạm gọi là Tửu đạo đó lại không được

lịch sử phát triển thành một trào lưu như Trà đạo. Có lẽ vì nó giống như con dao hai lưỡi. Kẻ non nớt dùng nó ắt sẽ bị đứt tay. Tiên tửu chưa

chắc đã thấy đâu mà tục tửu có thể đã ngập tràn trong thiên hạ ! Chén