
y giờ .
ánh sáng của mấy ngọn nến mù mờ trong tiểu điếm hất ra , hất vào mặt người chống gậy và cái tránh tối tranh sáng ấy , nếu không phải là kẻ gan dạ thì nhất định sữ phải sụm xuống ngay khi thấy bộ mặt của lão cụt giò .
Y như một thùng cỏ khô , tóc của lão phủ tơi bời trên khuôn mặt đen như trôn chảo , con mắt của lão sếp lại hình tam giác nằm trên chiếc mũi như trái cà chua .
Chừng như bao nhiêu đó cũng chưa đủ nói lên cái dữ dằn , cho nên người đời lại kể thêm trên mặt lão những vết sẹo dọc ngang bóng lưỡng .
Cộng thêm với cái chân cụt , thọt cây gậy gập ghềnh , người ta thấy ở con người của lão áo vàng này pha lên màu dã thú .
Bốn tên áo vàng trong quán cùng đứng lên một lượt khúm núm vái chào khi lão một giò vô tới cửa .
Lão một giò gật đầu :
- Điều tra rõ ràng rồi chứ ? Chúng ta không nên có chuyện lầm lẫn đối với người lành .
Lão Tôn Gù bây giờ mới nhìn kỹ , lão một giò cũng mặc áo vàng nhưng vạt áo lại guộn lên cả nới thắt lưng và nếu kể về điểm đó thì lão một giò này có lẽ hơn hẳn những người hành khất . Có điều rõ ràng hơn hết là lão ta có đến hai đường viền kim tuyến .
Một chuyện lạ khác bây giơg mới xảy ra là vẻ mặt của tên có bớt xanh , hắn dửng dưng từ đầu chí cuối nhưng bây giò hắn có phần thay đổi khi thấy lão một giò .
Đôi mắt ba góc của lão một giò đảo nhanh qua một lượt và hỏi tiếp bằng một giọng khàn khàn :
- Các ngươi đã phải một phen vất vả nhỉ ?
Mặt của lão rất hung ác nhưng giọng nói của lão thì lại rất hiền hoà .
Bốn gã áo vàng lại khom mình :
- Không dám ạ .
Lão một giò hỏi luôn :
- Đủ cả chứ ?
Lão già trong bốn người áo vàng lên tiếng :
- Vâng ạ .
Lão già một giò chớp mắt :
- Cộng tất cả là bao nhiêu ?
Lão già áo vàng đáp :
- Bốn mươi chính người .
Lão già một giò gật đầu :
- Các ngươi biết chắc họ đều vì chuyện ấy mà đến đây đấy chứ ?
Lão giò áo vàng đáp :
- Chúng tôi đã điều tra kỹ lưỡng , họ đến trong vòng ba ngày nay , nhất định họ đểu vì chuyện ấy . Bời vì nếu không thì tại sao họ không hẹn mà lại cùng đến một lúc nơi đây .
Lão già một giò hỏi :
- ý của chúng ta họ có biết hay chưa ?
Lão giò áo vàng đáp :
- Hình như họ đều chưa biết rõ lắm .
Lão già một giò gật đầu :
- Vậy thì hãy nói cho họ biết đi .
Lão già áo vàng đáp :
- Vâng ạ .
Lão già áo vàng còng tay lui ra hất mặt về phía đám người đang đứng trong vòng :
- Chúng ta là ai có lẽ các vị đã hiểu rồi và mục đích đến đây của các vị , chúng ta cũng đã rõ .
Lão móc trong lưng ra một lá thư và nói tiếp :
- Các vị đến đây có lẽ vì đã nhận được một phong thư như thế này đấy nhỉ ?
Đám người đứng trong vòng tròn cũng một lượt như muốn gật đầu nhưng lại không dám , họ không dám nói chỉ hỉnh mũi ư ử và vẫn đứng như trời trồng .
Lão già áo vàng điềm đạm :
- Nhưng bằng vào chút bản lĩnh của các vị mà cũng hăng hái đến đây thì sợ e không được xứng đáng lắm đâu , vì thế các vị nên đứng yên nơi đây một lúc , chịu khó một lúc thôi nhé , sau khi chuyện xong rồi , các vị cứ thong thả ra đi , ta xin bảo đảm an toàn cho các vị , chỉ cần các vị đứng yên thì không ai dám động đến lông chân của các vị .
Lão già áo vàng nói tiếp bằng một giọng cười vui vẻ :
- Có lẽ các vị cũng biết , chỉ trong trường hợp vạn bất đắc dĩ , nhất định không làm hại đến người vô cớ .
Lão ta vừa nói đến đó thì chợt có người nhảy mũi .
Người nhảy mũi đó là Thuỷ Xà Hồ Mỵ .
Tiếng nhảy mũi thật nhỏ , hình như đã được cố ngăn nhưng trong trường hợp này quả thật như sét đánh .
Cái kỵ của người đàn bà là mặc áo bằng một thứ vải dầy , họ rất sợ mất " eo " , vì thế trời đã nặng đông mà Thuỷ Xà Hồ Mỵ vẫn mặc một áo bằng lụa mỏng và chính vì thế nên mới bị khí lạnh làm cho nhảy mũi thình lình .
Bình thường, mỗi khi nhảy mũi thì không có gì đáng nói , hay hơn nữa là chỉ cần lấy khăn tay lau mũi và ngỏ lời xin lỗi , nếu có kẻ ngồi gần nhưng bây giờ trong trường hợp này , cái nhảy mũi của Hồ Mỵ thì quả đã làm cho rơi sinh mạng .
Vì đồng tiền trên đầu cô ta bị cái nhảy mũi làm rơi xuống .
Một tiếng khua nhỏ khi đồng tiền chạm lên trên đá nỗi ở mặt sân , chẳng những Hồ Mỵ biến sắc mà tất cả những kẻ đứng trong vòng thảy đều tái mặt .
Lão già áo vàng cau mặt :
- Qui củ của chúng tôi chắc cô nương đã biết rồi chứ ?
Hồ Mỵ rung giọng :
- Biết... có biết ...
Lão già áo vàng khẽ lắc đầu :
- Đã biết thì rất tiếc tại sao cô lại không cẩn thận ?
Thuỷ Xà Hồ Mỵ run bắn tay chân :
- Không phải vì vãn bối cố ý , xin ... xin lão tiền bối rộng dung .
Lão già áo vàng nói :
- Tôi cũng biết cô nương không hề cố ý nhưng qui củ vẫn không vì thế mà dễ bị huỷ diệt . Qui củ một khi bị huỷ diệt thì uy tín cũng không còn , cô nương cũng là người lịch lãm giang hồ , có lẽ đã thừa hiểu vấn đề như thế .
Hồ Mỵ quay đầu qua Hồ Phi , giọng nói gần như muốn khóc :
- Đại ca ... Anh ... anh hãy nói giúp em ...
Hồ Phi từ từ nhắm mắt , môi hắn run run :
- Rôi có nói cũng chẳng ích gì ...
Hồ Mỵ gục đầu và vụt cười thê trhiết :
- Tôi biết ... tôi cũng chẳng trách mà ...
Đôi mắt ướt rượt của Hồ Mỵ quay sang phía Dương Thừa Tố :
- Anh Dương , còn anh t