
ra , ngoại trừ Thượng Quan Phi nhưn ghắn không tìm tên ấy .
Cánh cửa sổ vẫn như thường , không có dấu vết gì chứng tỏ rằng có ngwoif vừa lao ra đó .
Nhưng rõ ràng Lâm Tiên Nhi đã có đi vào .
Chẳng lẽ hắn thấy quỷ thật sao ?
Chẳng lẽ người từ nơi kiệu bước vào đây lại là bà lão này ?
Và bà lão thình lình vùng thụp xuống :
- Bà cháu chúng tôi là người đáng thương , nơi này cũng không có gì gọi là đáng tiền , nếu đại gia thấy món nào ưng ăn thì việc mang đi , bà cháu chúng tôi không dám phiền hà chi cả .
Lý Tầm Hoan nhếch môi :
- Thôi , được rồi .
Trên bàn ăn có một bình rượu , Lý Tầm Hoan với tay cầm bình rượu đi một mạch ra ngoài không quay đầu ngó lại .
Bên trong cô gái cười khúc khích :
- Như vậy không phải cường đạo mà là Tửu Quỷ !
***
Vầng trăng vẫn còn vành vạnh .
Suối rừng dưới ánh trăng troiong như một con mãng xà uốn mình lấp lánh trườn đi chầm chậm .
Tay Lý Tầm Hoan vẫn cầm chiếc bình , trong bình vẫn còn lưng lưng rượu .
Đêm thật vắng , nước suối róc rách y như tiếng nhạc êm đềm .
Men theo bờ suối , Lý Tầm Hoan đi thật chậm , hắn không muốn tới chỗ của Tiểu Phi mà trời hãy còn chưa sáng .
Vốn từ trước đến giờ hắn không muốn khuấy rầy một ai trong lúc về đêm , trừ trường hợp vạn bất đắc dĩ .
Nhưng ngược lại , bất cứ một người nào , bất cứ ở đâu và bất cứ giờ nào , muón khuấy rầy hắn , hắn vẫn không có gì khó chịu .
Cái mụ già ấy đúng là một mụ già , quyết không thể là Lâm Tiên Nhi .
Thế thì Lâm Tiên Nhi đi đâu ?
Lý Tầm Hoan dịu dịu mắt :
- Không lẽ bây giờ mình thật đã già rồi ? Không lẽ mắt mình đã mờ chăng ?
Trăng đã xế về tây , những vì sao cũng bắt đầu rời rạt .
Mé trời đông mây đã giắt ngang . đêm có dài nhưng vẫn không làm sao tối mãi . Mùa thu đã tạn , sắp cạn mùa đông , hoa mai đã bắt đầu lai rai hé cánh . Lý Tầm Hoan chợt nghe một mùi hương thoang thoảng ngẩng đầu lên , rừng mai đã thấy dạng dần .
Sâu vào trong rừng mai một chút , lờ mờ một góc lầu .
Đối diện với rừng mai , đôi mắt của Lý Tầm Hoan hình như dại hẳn .
Giữa thung lũng núi , cành mai chong những búp hào nhọn như rừng kích , một cành thiên nhiên tuyệt diệu , nó không giống như những rừng mai trong vườn trần tục tầm thường .
Nhưng trên đời đâu có rừng mai nào lại có thể hơn được rừng mai của chính nhà mình ? Với Lý Tầm Hoan cũng thế , cho dầu hắn có khách quan cánh mấy nhưng chắc chắn cũng không có rừng mai nào sánh bằng rừng mai ở Lãnh Hương Tiểu Trúc , nơi đã ghi nhận những kỳ niệm vui buồn trong đời hắn . Bên cạnh rừng mai bây giờ là đầu ngọn suối , nước trong ngắt bắt nguồn từ đó .
Một dòng nước bắn thẳng vào ngọn sát trong vách núi đổ xuống đầu suối , nước tia ra cả một vùng rộng lớn sát với rừng mai trông thành một bức hoạ lung linh .
Trong bức hoạ thiên nhiên ấy có một người .
Lý Tầm Hoan cũng không thấy rõ mặt , hắn chỉ thấy vóc người thanh tú , mặc bộ đồ xanh thật sạch , thật mới , đầu chải gọn gàng , óng mượt . Người ấy tay xách một thùng nước quyền qua rừng mai đi thẳng vào nhà . Vóc dáng người ấy tuy không khác Tiểu Phi mấy nhưng Lý Tầm Hoan biết chắc không phải là Tiểu Phi .
Con người của Tiểu Phi có bao giờ bị ràng buộc bởi một bộ đồ gọn ghẽ mới mẻ như thế ấy ? Đầu tóc hắn luôn bồng bềnh chứ không thể có chuyện chải gỡ láng bóng như công tử bột vậy đâu .
Thế thì người ấy là ai ?
Lý Tầm Hoan thật không thể đoán ra người nào như thế mà ở chung với Tiểu Phi .
Hắn lập tức bước theo .
Ngôi nhà đã mở cửa , trong nhà tuy không có đáng gọi là hoa lệ nhưng tất cả những gì trang trí cũng đều sạch sẽ , sạch đén mức có thể đưa tay rờ khắp chỗ không bao giờ vướng bụi .
Bên cạnh chiếc bàn dài có một cái bàn : “ bát tiên " , người thiếu niên áo xanh lấy từ trong thùng nước ra một núi vài cẩn thận lau từng chỗ một .
Hắn lau bàn còn chậm hơn cả lão Tôn Gù , chậm hơn nhiều , làm như thể nếu trên bàn còn những hạt bụi nhỏ là hắn không sống được vậy .
Lý Tầm Hoan đứng phía sau hắn nhìn chăm chú .
Con người này giống tạc Tiểu Phi , giống ở khổ ngưòi nhưng dáng cách thì hoàn toàn trái ngược .
Tiểu Phi không thể là con người " chải chuốt " , Tiểu Phi không thể làm cái công việc lau bàn mà lại lau tỉ mỉ như thế .
Nhưng không cần biết hắn là ai , ở đây thì tự nhiên hắn phải biết về Tiểu Phi .
Lý Tầm Hoan cất tiếng ho nhè nhẹ , hắn hy vọng người ấy quay lại .
Phản ứng của con người ấy không nhanh nhưng cuối cùng rồi hắn cũng quay lại .
Lý Tầm Hoan sửng sốt đứng trơ trơ như pho tượng gỗ .
Thật hắn không sao ngờ được , con người mà hắn không thể tưởng tượng là Tiểu Phi thì lại đúng là Tiểu Phi .
***
Dung mạo củaTiểu Phi không có gì thay đổi , vẫn đôi mắt to đen với chiếc mũi thật thẳng , chẳng những hắn không giảm phần tuấn tú mà lại có vẻ tuấn tú hơn hẳn lên .
Nhưng về thần thái thì trái lại có nhiều biến đổi , biến đổi hơn trước rất nhiều .
ánh mắt tuy vẫn to đen nhưng đã mất hẳn cái " ma lực " của hồi nào . Gương mặt cương nghị đầy vẻ cô độc ngạo mạn năm xưa bây giờ trở thành nhu hoà nhi một nhà tu , nhu hoà đến mức gần như đần độn .
Nhìn chung , Tiểu Phi bây giờ " dễ coi " hơn lúc trước