
h bốn mảnh và từng miếng được xâu vào thanh kiếm một cách tài tình .
Lý Tầm Hoan khen thật là quen mắt .
Nhưng nhất thời hắn không biết đã gặp ở đâu .
Người đàn ông mặc áo hoa cười hì hì và bước tới trước mặt Lý Tầm Hoan :
- Thịt gà nướng là ngon tuyệt , xin mời Lý Thám Hoa dùng một miếng đưa cay .
Thịt gà nướng thật vàng , mỡ tươm có bột , cả bốn miếng chưa ăn mà đã nghe béo ngậy , thật là thứ mà bất cứ ai nhìn qua cũng chảy nước dãi rồi .
Màu thép của thanh kiếm xanh rờn như sắc nước .
Lý Tầm Hoan khẽ nhún vai , suýt chút nữa hắn bật kêu lên thành tiếng :
- Đoạt tình kiếm !
***
Người đàn ông cười hì hì :
- Lão bằng hữu cho dến bao giờ cũng vẫn là lão bằng hữu . Lý Thám Hoa vẫn thật không quên tại hạ .
Hình như hắn bật cười thật dữ , tuy không ra tiếng nhưng mặt hắn rung rinh đến mức bao nhiêu phấn tô trên mặt hắn đều nức ra và rơi lả tả .
Hắn hiện nguyên khuôn mặt thật , khuôn mặt khôi ngô cương nghị của người thiếu niên hào phóng Du Long Sinh .
Lý Tầm Hoan nghe da mình nổi ốc , hắn thật không ngờ một thiếu niên tràn đầy sức sống tràn đầy hào khí của hai năm về trước bây gì lại có thể biến ra như thế .
Hai năm trước , khi giao đấu với Du Long Sinh , Lý Tầm Hoan đã từng biết qua kiém pháp của hắn , tuy không nhanh bằng tay kiếm của Tiểu Phi nhưng thật đáng gọi là một đóa hoa trong chốn võ lâm .
Du Long Sinh lúc đó tuy đã bại dưới tay của Lý Tầm Hoan nhưng bằng con mắt tinh đời và bằng vào kinh nghiệm , Lý Tầm Hoan biết ngay con người thiếu niên đó ngay sau nhất định sẽ làm rạng rỡ trong sự nghiệp trong đời người .
Bằng vào hào khí ngất trời , bằng vào thái độ ngang tàng một cõi của người thiếu niên họ Du , mà chỉ mới có hai năm xa cách bây giờ lại có thể trờ thành tay sai , trờ thành con vật ngoan ngoãn của người đàn bà ghê tởm như thế hay sao ?
Lý Tầm Hoan đứng đó mà nghi ngờ nhãn quang của mình , hắn sợ mình hoa mắt .
Nhưng một giây thoáng qua , hắn biết mình không thể nào lẫm lẫn , hắn chợt mím miệng thở dài , hắn chợt bùi ngùi hối tiếc như vừa đánh rơi một vật gì quý giá xuống đáy biển sâu .
Du Long Sinh bây giờ thì như hình cây tượng đá , nhiệt tình hừng hực của người thiếu niên năm cũ cũng tiêu mất rồi , hắn trở mũi kiếm cho một miếng thịt gà nướng vào miệng nhai nguồm ngoảm , hắn chép miệng lầm thầm :
- Ngon , mùi vị thật là đặc biệt , có thể ăn một miếng thịt gà nướng như thế này đúng là khẩu phúc không phải nhỏ .
Nữ Huệ Vương cười hì hì :
- Bọn đầu bếp của Tàng Kiếm Sơn Trang không làm nổi một con gà nướng tương tự như thế hay sao ?
Du Long Sinh thở ra :
- Họ cũng có làm nhưng những thứ họ làm ra ăn cảm nghe như củi mục .
Nữ Huệ Vương hỏi :
- Nếu không gặp được ta thì ngươi có thể ăn được những miếng thịt ngon như tế hay không ?
Du Long Sinh lắc đầu :
- Nhất định đáng chết cũng không khi nào ăn được .
Nữ Huệ Vương lại hỏi :
- Ngươi theo ra , ngày ngày sống ở bên ta , ngươi có thấy vui thích hay không ?
Du Long Sinh cười :
- Vui thích lắm , rất ư là vui thích .
Nữ Huệ Vương hỏi :
- Giữa Lam Yết Tử và ta , nếu cần phải chọn thì ngươi bằng lòng chọn người nào ?
Dáng cách của Du Long Sinh gần như muốn bòn phục xuống chân Nữ Huệ Vương , hắn nói trong vẻ vô cùng thành khẩn :
- Nhất định là phải chọn Nữ Huệ Vương của tôi rồi .
Cáo bụng qúa lớn mà Nữ Huệ Vương lại này tới trước hơn nữa vừa vỗ phành phạch vào cái bụng vừa cười :
- Tốt , tốt lắm , tiểu tử này kể là có nhãn quang , thật không uổng ta thương yêu ngươi một chút nào .
Và Nữ Huệ Vương vụt ngửa cổ lên chỉ ngay yết hầu bảo Du Long Sinh :
- Đâm , đâm ngay nơi đây một kiếm thử xem .
Đôi mắt của Du Long Sinh rực sáng nhưng lại tắt ngấm ngay , hắn lắc đầu nguầy nguậy :
- Không được , nhất định không được , vì nếu có bề nào , nếu Nữ Bồ Tát có mệnh hệ nào thì đau lòng tôi lắm .
Nữ Huệ Vương cười khe khẽ :
- Con chó con , thật là ngu , làm sao Nữ Huệ Vương lại có thể mệnh hệ nào ? Đâm , đâm một kiếm cho Lý Thám Hoa chơi cho vui .
Bà ta ngửa cổ lên chờ đợi .
Nhìn vào cổ thịt vòng lên từng ngấn của Nữ Huệ Vương , Du Long Sinh vụt thét lên một tiếng vung thanh kiếm lên đâm thẳng .
ánh thép nhoáng lên loang loáng , tất cả những người có mặt đều thấy hoa mắt .
Đã từng giao đấu với Du Long Sinh , Lý Tầm Hoan rất biết thanh kiếm trên tay của Du Long Sinh - thanh Đoạt Tình Kiếm của hắn vô cùng lợi hại , cầm một sợi tóc thổi qua , sợi tóc sẽ bị tiện ngọt sớt , nó là kiếm báu độc nhất vô nhị trên đời , ở trong một tòa trang trại mệnh danh là " Tàng Kiếm " , gã Thiếu Trang Chủ này tự nhiên phải có một thanh kiếm báu hơn người .
Thanh kiếm đó một khi đâm vào vật gì , cho dù đó là sắt thép nhất định cũng sẽ bị thủng ngay , thủng mà không một tiếng động .
Vì đã từng giao đấu với Du Long Sinh nên Lý Tầm Hoan biết rõ hơn ai hết , gã thiếu niên này tuy không nhanh tay hơn Tiểu Phi nhưng hắn là một cao thủ nhất nhì trong chốn võ lâm , mục tiêu mà hắn đã nhắm nhất định hắn sẽ hoàn thành cho dù đó là mục tiêu di động chứ đừng nói một cái cổ thật lớn , lớn đến nắm gân tay vòng chưa giáp đang ngửa ra chờ đợi .
Một tiếng kêu