Hậu Tiểu Lý Phi Đao

Hậu Tiểu Lý Phi Đao

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 328455

Bình chọn: 8.00/10/845 lượt.

ấy nhiêu , luôn luôn nghĩ hết cách bảo vệ nhan sắc của mình .

Thế nhưng họ không biết rằng không một thứ linh dược nào có thể giữ cho người đàn bà trẻ mãi không già .

Nó là quy luật của tạo hóa mà không một ai có khả năng cưỡng lại .

Nhìn chiếc bình nhỏ trong tay , Lâm Tiên Nhi bật cười một mình .

Nàng lẩm bẩm :

- Giá mà Tiểu Phi biết cái bình này đáng giá bao nhiêu tiền thì có lẽ hắn phải giật mình mà lăn ra chết mất .

Nàng càng nhận rõ đàn ông nào cũng dễ bị lừa gạt cả , nhất là rất dễ bị lừa gạt bởi đàn bà .

Chính vì thé mà nàng cảm thấy rằng đàn ông không đáng thương chút nào cả , hay nói đáng thương hại họ thì cũng đáng tức cười họ lắm .

Nàng chưa từng gặp một người đàn ông nào mà không bị lừa gạt một cách dễ dàng .

Trừ có mỗi một người , người ấy là Lý Tầm Hoan .

Nghĩ đến Lý Tầm Hoan là lập tức nàng cảm thấy nghe lòng nàng nặng xuống .

Nàng lần tay lẩm nhẩm :

- Hôm nay đã là mùng năm tháng mười . Lý Tầm Hoan có phải đã chết rồi chăng ? Tại sao đến nay mà vẫn chưa nghe tin tức ?

***

Ngoài trước cửa là một con đường hẹp vắng tênh .

Đêm nay sao thật nhiều , trời thật trong nhưng lại không có trăng .

Xa xa , ánh đèn thưa thớt , sơn thôn về đêm thật là cô tịch .

Hai gã thiếu niên mặc áo xanh khiêng trên vai một chiếc kiệu , cả hai vóc dáng chắc nịch mặc dù khiêng kiệu nhưng chân họ vẫn bước như bay .

Khi đến trước cửa thì chúng dừng đứng lại .

Qua một lúc , Lâm Tiên Nhi nhẹ lách mình ra , nàng cẩn thận quay lại khép cửa và lên ngồi trong chiếc kiệu rèm kín mít .

Rèm kiệu vốn làm bằng trúc dẹp , vì thế nó không dày bịt , người ngoài nhìn vào không thấy người trong nhưng người ngồi trong kiệu thì thấy bên ngoài rất rõ .

Chiếc kiệu lại được khiêng lên đi nhanh về hướng trước .

Họ không đi đại lộ , họ cũng không đi thẳng mà họ lại quay trở lại hướng đi lúc tới .

Qua được ba khúc quanh của con đường hẹp thì những ánh đèn leo lét của sơn thôn cũng mất hút về xa .

Đến bây giờ , hai tên khiêng kiệu mới đi chậm lại .

Đồng hoang tích mịch không một tiếng động của con người , đêm càng sâu không khí càng cô quạnh .

Đi về hưóng trước thêm một đỗi nữa là đến khu rừng rậm rạp , bên trái khu rừng là một ngôi miếu thổ địa , bên phải là bãi tha ma .

Chiếu kiệu dừng . Gã khiêng kiệu phía trước khom mình rút từ dưới kiệu ra một chiếc đèn lồng , hắn đốt và đưa lên thật cao .

Chiếc đèn lồng màu hồng , lại thêu một đóa hoa mà hồng , một đóa hoa hồng mai , đem tối lại ánh lên rạng rỡ .

Chiếc đèn lồng khi được trương cao thì từ bên bãi tha ma phía trong một ngôi miếu Thổ Đại thoáng ra bốn bóng người , họ chia bốn hướng đi lại gần chiếc kiệu .

Cả bốn người bộ pháp đều khá nhanh , tinh thần hình như là khá phấn chấn nhưng khi họ phát hiện ngoài mình ra còn có những người khác nữa thì bộ pháp của họ hơi lựng khựng , có lẽ mặt họ cũng còn nhiều thay đổi , ánh mắt họ đều ánh lên tia cảnh giác đề phòng . Từ trong ven rừng đi ra một gã trung niên có gương mặt tròn tròn , hắn bận y phục khá là sang trọng , nhìn qua mường tượng như một thương gia phát đạt .

Nhưng hắn cử động thật là nhanh nhẹn chứng tỏ rằng võ công của hắn không phải tầm thường .

Từ bãi tha ma đi ra một lượt hai người , bên trái là một gã lùn ăn vận toàn bộ đen , bộ dạng hắn hơi loắt choắt nhưng những con người loắt choắt như thế thường là những con người nhậm lẹ và gian xảo .

Người bên phải vóc dáng trung bình , không mập không ốm , ăn vận cũng tầm thường , hắn là một con người không có gì là đặc biệt , con người tầm thường nếu chỉ nhìn qua dáng vóc .

Nhưng hắn không tầm thường về phương diện khinh công , so sánh vào bộ pháp thì hắn hơn gã lùn một bậc .

Từ trong ngôi miếu đi ra là một gã trạc tuổi còn non hơn hết nhưng khí phách thì tỏ ra có chỗ khác người , hắn đi bằng những bước chân chắc nịch , ánh mắt hắn ngời ngời , tự nhiên không ai không nhận ra hắn là một con người võ công trội hơn tất cả .

Hắn mặc chiếc áo choàng màu vàng , hắn dong dỏng cao . Lưng hắn đeo thanh trường kiếm với cái vỏ màu xanh lân tinh , phản chiếu với chiếc áo màu vàng , cả hai vật đều chói lọi .

Hắn là một thiếu niên công tử , nhất là hắn là con nhà thế gia trong chốn võ lâm .

Tự nhiên Lâm Tiên Nhi biết trước có cả thảy bốn người , nàng không vén rèm mà cũng không xuống kiệu , nàng ngồi yên cất giọng cười trong vắt :

- Bốn vị xa xôi cực nhọc , nơi đây cũng không có rượu để bốn vị tẩy trần .

Đúng là chuyện mà khiến người hội diện vô cùng áy náy .

Vì phát hiện ra có người cùng tới chứ không phải một mình mình nên bộ mặt của bốn người không hẹn mà cúng khó đăm đăm nhưng bây giờ thoắt nghe giọng nói của người đẹp , họ cũng không hẹn mà nở nụ cười thoải mái .

Lâm Tiên Nhi dịu giọng tiếp lời :

- Tôi biết cả bốn vị đều có lời muốn nói nhưng chẳng hiểu ai nói trước ai nói sau ?

Người mặc ám xám có vẻ tầm thường hình như cảm thấy mình không sánh kịp với người nên hắn lặng thinh đứng ké né , còn gã thiếu niên khí phách cũng không nói nhưng hắn lại quay nhìn nơi khác , hình như bản tính ngạo mạn của hắn không cho phép hắn đối diện với những người mà hắn tự cho l


Teya Salat